Thứ Bảy, 26 tháng 1, 2013

BÌNH THƠ - Thêm một bài thơ hay về tình mẫu tử



VIẾT CHO CON
Tiếng con gọi mẹ trong đêm
Vòng tay ấm áp êm đềm: Mẹ ơi
Ngây thơ trong trẻo những lời
Cứ văng vẳng mãi xa vời canh thâu

Bao mùa lá đã thay màu
Ôm con thổn thức nhịp cầu giấc mơ
Mẹ hòa nước mắt vào thơ
Khẽ ầu ơ... thả vần mờ đêm sương

Cuộc đời của mẹ tha hương
Mưu sinh vất vả vấn vương kiếp người
Tóc xanh sương tuyết nhuộm rồi
Kết thành cánh võng ru hời bóng con
               Bùi Nguyệt –chemnitz –CHLB Đức

LỜI BÌNH “ VIẾT CHO CON”

Đọc “Viết cho con” chắc hẳn ai cũng thương người mẹ vì trong tất cả nỗi buồn trần thế, thì có lẽ là  nỗi buồn của người mẹ phải xa con là tê tái nhất, giày vò nhất.
Mở đầu bài thơ:
Tiếng con goi mẹ trong đêm.
Vòng tay ấm áp êm đềm mẹ ơi
Ngây thơ trong treo những lời
Cứ văng vẳng mãi xa vời canh thâu
Hình ảnh con thơ vòng tay ôm cổ mẹ cất tiếng goi” ngây thơ trong trẻo”, ta có cảm giác là đứa con đang trong vòng tay mẹ thật. người mẹ đang cảm nhận cả sự êm đềm ,ấm áp của  con bằng xúc giác của mình, Nhưng tội nghiệp thay bởi đó chỉ là sự tưởng tượng mà thôi .Nhớ con quá mà hóa thành hoang tưởng tiếng con văng vẳng mãi canh thâu.Xét về mặt tâm lý đây là câu thơ rất thật của trang thái người mẹ mà nỗi  con gần tới mức có thể phát điên lên được? Đây là nỗi đau buồn rất thực được thể hiện bằng thơ
 Chỉ có bốn câu thơ thôi mà ta cảm nhận được cả không gian và thời gian của tiếng con gọi mẹ. Không gian là cách xa vời vợi,Thời gian là trong đêm tối. Ôi! Trong đêm mới càng thêm xót xa, tê tái ở cảnh tình mẹ phải xa con, con phải xa mẹ
Thương cho số phận hồng nhan, thương cho người phụ nữ Việt Nam phải đứt ruột xa con mà  tha hương cầu thực:
                                   Cuộc đời của mẹ tha hương
                                  Mưu sinh vất vả vấn vương kiếp người
Để rồi, trời ơi! Chỉ nghe tiếng con trong thần giao cách cảm, trong tâm tưởng hoăc trong giấc mơ mà thôi! và có lẽ là ở trong tâm tưởng nên mới hình dung được sự mềm mại, ấm áp và  tiếng con “ngây thơ trong trẻo”. Vì trong tâm tưởng nên mới hòa nước mắt vào thơ“ và "khẽ ầu ơ” cho vợi đi niềm thương nỗi nhớ::
Mẹ hòa nước mắt vào thơ
Khẽ ầu ơ…thả vần mờ đêm sương
             Câu thơ hay quá! Ẩn dụ nhưng không hề ẩn dụ - đó là nỗi đau rất thật, nước mắt ròng ròng thật đấy chứ. Nên thơ là nước mắt, nước mắt là thơ, chảy suốt canh thâu dưới sương mờ thổn thức. Ô! Cả một không gian buồn bao trùm lên một tâm hồn cô đơn, trống trải
 Ta khó thể tưởng tượng được vì không phải một vài đêm, một vài tháng, một  vài năm như thế đâu, mà nỗi buồn đau này  đã gặm nhấm cả cuộc đời nữ sỹ từ lúc tóc còn xanh cho đến khi điểm bạc
                                    Tóc xanh sương tuyết nhuộm rồi
                                    Kết thành cánh võng ru hời bóng con
 Câu thơ “ tóc xanh sương tuyết nhuộm rồi” vừa diễn tả được sự gian lao, vất vả, vừa nói lên sự chuyển hóa về tuổi tác của nhà thơ. Tính hàm xúc khá rõ nét trong thơ Bùi Nguyêt. Đó là điều đáng trân trọng và ghi nhận.
Khép lại bài thơ là một hình ảnh đẹp – đẹp như sự hy sinh bản thân mình để nuôi con khôn lớn, trưởng thành của nhà thơ. Cả cuộc đời nữ sỹ đã hóa thành cánh võng ru con.
Cám ơn nhà thơ Bùi Nguyệt đã khắc lên thi đàn nét đẹp của người phụ nữ Việt Nam hy sinh tất cả vì con, rất đáng  yêu thương và quý trọng

                                                                        Ngọc Ánh ( Hoàng Tấn Đạt)
                                                                  ( Bà Rịa  - Vũng Tàu)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét