Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

ĐÊM THU

                                                              Ảnh Thế Sáng - Berlin


ĐÊM THU

Thu đi...
Thu đến...
Bao mùa lá
Lối cũ ngày xưa lạnh lối về
Gió thoảng đưa hương nồng hoa Sữa
Bồi hồi tiếng Vạc rỗng trời khuya...

Giờ đây đôi ngả ta đã bước
Tháng năm vời vợi những ưu phiền
Anh vẫn cùng em trong ký ức
Mỉm cười độ lượng chẳng hề quên

Thu đến...
Thu đi...
Bao mùa nhớ
Nào ai đếm được lá vàng rơi
Phương ấy đêm nay trời có lạnh
Có biết phương này trăng đơn côi

Bùi Nguyệt.
Chemnitz, CHLB Đức
Báo" Quân đội nhân dân cuối tuần" đã đăng

ĐÊM BUỒN CỦA MỘT KIẾP HỒNG NHAN

Đọc “Đêm thu” của nhà thơ Bùi Nguyệt, ta thấy hiển hiện những đêm buồn của một kiếp hồng nhan
Câu thơ đầu đọc lên, nghe như một tiếng thở dài:
Thu đến
thu đi
bao mùa lá .
Tác giả ngắt nhịp thơ khá lạ, lại xuống dòng theo lối bắc cầu đã diễn tả thời gian trôi nhanh quá! Thu vừa mới đến đã mau đi! Ôi! Cái tâm trạng não nề khi nhớ về những kỷ niệm ngày xưa của nhà thơ cũng làm ta xót xa, đồng cảm:
Lối cũ người xưa lạnh lối về
Gió thoảng đưa hương nồng hoa sữa
Bồi hồi tiếng vạc dưới trời khuya..
Lối về lạnh hay lòng người trống lạnh? Cái lạnh bên trong và cái lạnh bên ngoài như một sự giao thoa làm tăng thêm nỗi xót xa, tê tái dưới đêm thu,thoang thoảng hương đưa mùi hoa sữa. ôi! Cái mùi hoa sữa – đối với nam nữ thanh niên Hà nội đã trở thành hương vị của tình yêu “ Hoa sữa thôi bay anh thương em…” Càng thêm gợi nhớ khêu buồn. Bất ngờ tiếng vạc kêu trong đêm lại càng thêm não lòng hơn. Rõ ràng - một không gian buồn trùm lên một tâm hồn cô đơn như tiếng vạc kêu sương, khao khát gọi bầy, vì:
Giờ đây đôi ngả ta đã bước
Tháng năm vời vợi những ưu phiền.
Anh vẫn cùng em trong ký ức.
Mỉm cười độ lượng chẳng hề quên”
Khổ thơ trên vừa lí giải nỗi buồn, vừa bày tỏ niềm thương, nỗi nhớ về một người có nụ cười độ lượng. thì ra con người nhân hậu, đáng yêu ấy đã trở thành ký ức khó phai mờ trong tâm trí của nhà thơ Bùi Nguyệt, cho dù thời gian cứ trôi hoài, trôi mãi, đã bao mùa cây đổi lá thay mầm:
Thu đên.
Thu di
Bao mùa nhớ
Nào ai đếm được lá vàng rơi !
Vẫn là thời gian trôi nhanh, quẩn quẩn, quanh quanh, bốn mùa thay đồi . Điệp ngữ thu đến, thu đi được lặp lại đã thể hiện khá rõ ý thơ này .Cái hay ở đây là trên thì" Bao mùa lá" còn dưới là “Bao mùa nhớ” chứng tỏ rằng: Em nhớ anh quanh năm suốt tháng , hết năm này qua năm khác. Cây theo mùa thay lá nhưng em chẳng thay lòng.
Son sắt thủy chung vẫn là đức hạnh tuyệt vời của người con gái Việt Nam nói chung và Bùi Nguyệt nói riêng. Bởi vì không gì thiêng liêng bằng mối tình đầu, nụ hôn đầu đọng mãi ở trong nhau. Sự thủy chung ấy xuất phát từ sự hy sinh và tấm lòng vị tha cao cả:
Phương ấy đêm nay trời có lạnh
Có biết phương này trăng đơn côi?
Dù tình lứa đôi không thành, nhưng anh ơi! Em vẫn lo cho anh và thương nhiều, nhớ lắm! Còn anh có hiểu cho tình cảnh của em hay không ? Em vẫn sáng trong như vầng trăng trên trời lẻ loi giữa muôn ngàn tinh tú .Cụm từ
"Trăng đơn côi " thật là thích thú, vừa là ẩn dụ, vừa là chơi chữ vì : “Nguyệt” nghĩa là trăng!
Tôi tin rằng tứ thơ này, vầng trăng ấy, sẽ lung linh, sáng mãi trong lòng người đọc.
Xin cám ơn nữ sỹ Bùi nguyệt đã cho tôi thưởng thức một bài thơ thật sự là một khúc nhạc buồn, được cất lên từ trái tim rỉ máu!
Cho tôi xin được sẻ chia với tâm hồn trống trải này!

HỒNG TẤN ANH
( Hoàng Tấn Đạt)

Thứ Sáu, 23 tháng 8, 2013

HƯƠNG CỐM



HƯƠNG CỐM

Lá vàng rơi vương bờ vai nhỏ
Nắng thu về nhuộm tóc điểm sương
Trong giá lạnh những ngày trở gió
Ơi da diết trên từng lối ngõ

Vẳng tiếng rao "Ai cốm" đầu mùa

Gánh hàng nhỏ vai gày mẹ bước
Hạt nếp thơm gửi là sen xanh
Mềm mại sợi rơm gói nghĩa tình

Tiếng hát ru hòa ánh trăng thanh
Biển lúa reo ngát sữa trổ đòng
Hè đi rồi nỗi nhớ mênh mông
Mẹ tảo tần trong mùa hương cốm.,.

Bùi Nguyệt

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

NHỚ MẸ


 NHỚ MẸ

Nén tâm hương hướng về con thắp
Tỏa khói lồng bóng mẹ trên cao

Mẹ  về trong hương nắng dạt dào
Làn gió mát lau dòng nước mắt
Dịu nỗi đau chữ Hiếu không tròn
Bão biển đời che chở cho con

Ánh mắt mẹ âu yếm lời mơ
Với nụ cười bao dung hiền hậu
Vẫn cùng con trên đường dẫn dắt
Như thủa nào con tuổi ấu thơ.

Mùa Vu Lan - 2013
Bùi Nguyệt. CHLB Đức

Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

MÙA VU LAN




      MÙA VU LAN

Ngực cài hoa trắng lễ Vu Lan
Thắp nén tâm hương lệ đẫm tràn
Nhớ mái nhà tranh tình ấm áp
Thương đôi mắt mẹ cảnh cơ hàn
Băng ghềnh vượt suối đành cam chịu
Giãi nắng dầm mưa chẳng oán than
Biển rộng trời cao ghi tạc dạ
Ơn sâu nghĩa nặng đọng tâm can.

Mùa Vu Lan 2013
Bùi Nguyệt,CHLB Đức




Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

MUỐN TRÒN CHỮ HIẾU





MUỐN TRÒN CHỮ HIẾU
Họa bài "Lỗi đạo"

Muốn tròn chữ hiếu khó khăn sao?
“Lỗi đạo” xem xong ngấn lệ trào
Nguồn suối mát trong hòa biển rộng
Nghĩa tình sâu nặng ẩn non cao
Nhịp nhàng cánh võng còn vang vọng
Êm ái lời ru vẫn ngọt ngào
Me Á con Âu hoàn cảnh ấy
Muốn tròn chữ hiếu khó khăn sao?

Bùi Nguyệt, Chemnitz





LỖI ĐẠO
Ơn Người một kiếp trả làm sao???
Hiếu đễ chưa xong lệ đắng trào
Nghĩa cả thôi đành chôn đất lạnh
Công dày chỉ biết gởi trời cao
Dù thương dạ cố không mòn mỏi
Dẫu nhớ lòng cam nuốt nghẹn ngào
Đại lễ Vu Lan hồn trĩu nặng
Ơn người một kiếp trả làm sao???


6/9/2010
Quỳnh Nguyễn (Heusenstamm, CHLB Đức)

Thứ Sáu, 9 tháng 8, 2013

CHIA SẺ

                                                   Ảnh Minh Hải - Thơ Bùi Nguyệt


CHIA SẺ        
Họa bài "Một mình"

Nhòa nhạt nắng vàng vắt áng mây
Hàng cây thấp thoáng bóng vai gầy
Mỏi mòn chân bước buồn thu lạnh
Hờ hững mắt nhìn ngán cảnh say
Hương vị nhân tình bao mặn chát
Men đời thế thái lắm chua cay
Trời Tây đất khách dầm sương  tuyết
Chia sẻ đôi vần bạn có hay?

                                 Bùi Nguyệt
     

                   

MỘT MÌNH
Chiều tà nắng úa trải chân mây
Xơ xác hàng cây rẽ nhánh gầy
Gió đến hững hờ gieo khúc mộng
Mưa về quấn quýt rải cung say
Vùi quên đã có ly trà đậm
Gợi nhớ đây còn chén rượu cay
Quạnh quẽ thân mình nơi quán vắng
Khung trời kỷ niệm biết ai hay

Vi Thông

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

PHẬN MÁ HỒNG



                                                           Anh: Minh Hai, Chemnitz
PHẬN MÁ HỒNG

Xuân qua Đông tới tuyết bám theo
Quanh năm vất vả với con đèo
Ốm đau lội tuyết thay vì thuốc
Vất vả vì con cũng vì nghèo

Nuôi con khôn lớn thành gia thất
Bạc tình phụ nghĩa chẳng hề mong
Gái hiền duyên số lại long đong
Hoa khôi áo trắng vẫn nặng lòng

Ngắm hoa thấy tủi đời đen bạc
Đành bạn với thơ ở xứ người.

Bùi Nguyệt CHLB Đức

Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

TÌNH THƠ

                                                       






 Anh đào khoe sắc rực hồng
Líu lo chim hót cành thông đệm đàn
Âm thanh tràn ngập không gian
Hân hoan tình bạn nồng nàn vần thơ


Quý nhau anh hẹn em chờ
Tâm đồng ý hợp tứ thơ thỏa lòng
Tình người viễn xứ chờ mong
Cầu thơ nối nhịp ta cùng say mê

Nao lòng sắc nắng hồn quê
Từ Chemnitz vẫn nhớ về Việt Nam
Nhớ mẹ cha nhớ xóm làng
Nhớ đàn cò trắng giăng ngang lưng trời

Sống trên đất khách quê người
Gom từng giọt nắng gửi lời thân thương
Khói lam chiều tỏa mờ sương
Ấm nồng hai tiếng quê hương đậm đà

Vang khúc nhạc rộn  lời ca
Vần thơ êm ái mượt mà từng câu
Mỗi bài thơ – mỗi nhịp cầu
Tâm hồn đồng điệu trao nhau nụ cười
Xua tan sương phủ tuyết rơi
Tình thơ sưởi ấm lòng người xa quê.,.

                         Bùi Nguyêt - CHLB Đức

Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013

TIẾNG HÁT BÊN SÔNG



TIẾNG HÁT BÊN SÔNG

Vớt ánh trăng vàng ở bên sông
Sương phủ xa xăm nhớ những lần
Làn điệu dân ca lời êm ái
"Mười thương" anh hát trải sông vương


Ngọt ngào lời hát quện sóngngân
Trăng thanh phủ đẫm mái tóc thề
Lời thương lưu luyến còn nhớ mãi
Chắp cánh cùng em chặng đường dài

Cùng vầng trăng khuyết dạo bến trông
Cánh đồng hoa cải trải mênh mông
Gió về cuốn theo lòng xao xuyến
" Mười Thương" vương vấn phấn hoa vàng.
 

Bùi Nguyệt