Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017

Lắng đọng hồn quê




Lắng đọng hồn quê

Hồn quê lắng đọng trang thơ Việt
Cảm xúc dâng trào bút thi nhân


Đã bao mùa Đông qua Xuân đến với chúng tôi ở nơi đây, nơi quê người đất khách nỗi nhớ lại ùa về, được nhân lên cồn cào da diết. Cuộc sống đã dạy tôi nhiều bài học về thế giới quan, nhân sinh quan. Tôi đã thực sự hiểu được phần nào sự khao khát tình quê hương, sự trăn trở, nội tâm của những người Việt Nam đang sống ở nước ngoài. Tục ngữ có câu:

Có rách áo mới thương người áo rách
Có đói cơm mới thương kẻ lạnh lòng


Ở xứ người, chúng tôi không rách áo, không đói cơm, nhưng quả thật là đói tình. Đó là tình đại gia đình, tình quê hương, tình đất nước. Chúng tôi thèm nghe từ tiếng gà gáy sáng đến tiếng gọi nhau của chòm xóm, láng giềng, tiếng rao ngày đêm của những người buôn thúng bán bưng, khao khát mọi âm thanh, hình ảnh của quê hương, đất nước.
Từ những nỗi nhớ thương da diết ấy mà dậy sóng trong lòng và trái tim cất tiếng, những tiếng ấy người ta vẫn gọi là thơ. Thơ đã trở thành người bạn đồng hành, tri âm tri kỷ của chúng tôi. Như nhà thơ Phùng Quán có câu: "Những lúc ngã lòng tôi vịn câu thơ mà đứng dậy...".
Quả vậy, thơ là điểm tựa, là động lực góp phần giúp chúng tôi trụ vững ở nơi đây. Thơ bước ra trong nỗi khao khát, nhớ thương, nỗi vất vả trong cuộc sống mưu sinh nơi viễn xứ:

Ngày thì làm bạn nắng mưa
Đêm thì vớt ánh trăng lùa qua song


Và nói theo lý luận văn học thì: "Văn học là tấm gương phản chiếu hiện thực. Hiện thực ấy đi qua lăng kính của nhà văn, được các nhà văn nhào nặn, khắc họa bằng ngôn ngữ nghệ thuật, trở thành sản phẩm tinh thần". Vâng! Tôi nghĩ rằng quy trình làm thơ của mỗi nhà thơ cũng không ngoài quy luật ấy.
Những bài thơ của mỗi người có những nét khác nhau – khác nhau về cung bậc cảm xúc, về hình tượng nghệ thuật, về phong cách thể hiện, nhưng đều chung một tấm lòng hướng về Tổ quốc, quê hương, gửi gắm niềm thương nỗi nhớ của mình tới đại gia đình dân tộc Việt Nam, và tới gia đình của mỗi người con xa xứ.
Thơ là tiếng hát của con tim, tiếng hát ấy không ngừng cất lên trên xứ tuyết, dưới trời Âu nhất là lúc Xuân về Tết đến. Thơ là sự cộng hưởng của tâm hồn và trí tuệ, được thể hiện trong từng thi phẩm, đã ánh lên những vẻ đẹp tâm hồn, trong những khúc nhạc lòng của con Lạc cháu Hồng đang hướng về quê mẹ. Nó còn là người bạn tri âm, tri kỷ của những tâm hồn thi sỹ, là ngọn lửa vô hình xua tan sương phủ tuyết rơi, là nhịp cầu ngôn ngữ để chúng ta xích lại gần nhau:

Cầu thơ ta đến với người
Tình quê đượm sắc tình đời ngát hương


Những ngày giáp Tết, ở nơi đây tuyết rơi nhẹ, trải một màu trắng lung linh trên những thân cành vẫn đang mải miết trong giấc ngủ Đông. Tuyết như một thứ quà dịu dàng mà thiên nhiên ban tặng cho vạn vật, cho từng gốc cây và cho cả chúng tôi - những người xa xứ, được hưởng những nụ hôn ngọt lịm của đất trời. Đi dưới những hàng cây với những cành được hoa tuyết phủ trắng trong đêm, càng làm tình yêu quê hương của tôi thêm da diết. Nhiệt độ ban đêm xuống rất thấp nên đây đó, tuyết trên cành đã thành băng như những nhành pha lê trong suốt để sớm mai bừng lên long lanh trong nắng sớm. Tôi chợt ngân lên một bản nhạc lòng. Ôi! Phải chăng đây chính là mùa Xuân từ quê nhà đã nhờ thiên nhiên gửi tặng cho chúng tôi - những người con xa quê.
Những cây thông xanh bền bỉ dẻo dai đung đưa trong bão tuyết giá băng rõ dần khi đêm Giao Thừa vào sáng. Một màu xanh trường tồn, mãnh liệt ngời lên trong ánh tuyết xứ lạnh. Phải chăng điều đó nói lên rằng: đó chính là cuộc sống của chúng tôi - những người Việt Nam trên quê hương thứ Hai đang hướng về đất Mẹ.

Bùi Nguyệt  
Chemnitz, CHLB Đức
-------------
 http://quehuongonline.vn/nguoi-viet-o-nuoc-ngoai/lang-dong-hon-que-20170123150237234.htm

Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017

DƯỚI ÁNH TRĂNG LU



DƯỚI ÁNH TRĂNG LU

Vắng nhau trong cõi Ta bà
Sắc xuân khêu gợi diết da nỗi lòng
Nhiều đêm trời nổi bão dông
Gió lay rèm cửa phiêu bồng lãng du

Tỉnh rồi chỉ thấy sương mù
Chập chờn cả ánh trăng lu đêm buồn
Đầm đìa gối - suối lệ tuôn
Kỷ niệm xưa cứ luôn luôn hiện về


Đượm nồng hơi ấm tình quê
Sẻ chia những lúc tái tê cõi lòng
Tàn thu khắc khoải vào đông
Gió đừng thổi nữa lạnh lòng lá rơi


Vẫn còn dang dở những lời
Chênh chao đắng đót cuộc đời tha hương
Nỗi niềm khắc khoải vấn vương
Nhớ lời chia sẻ thân thương chốn này


Mịt mù trời rải tuyết bay
Bâng khuâng nhớ bạn trong ngày thanh minh
Mượn nén hương - gửi tâm tình
Càng thêm hiểu lẽ tử - sinh ở đời.


Bùi Nguyệt - Chemnitz
25 - 2- 2017

Thứ Tư, 15 tháng 2, 2017

ĐÔNG TÀN




ĐÔNG TÀN

Đông tàn ngọn gió hú chênh chao
Hàng quán vắng teo chẳng khách chào
Ảm đạm sương giăng mờ nước lạnh
Phau phau tuyết phủ trắng non cao
Vần thơ nhạt thếch không hòa quyện
Ngọn bút buồn thiu chẳng nhập vào
Chắp chới cánh chim chiều lẻ bạn
Gọi đàn khắc khoải dạ nôn nao.


Bùi Nguyệt, Chemnitz

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2017

Mảnh vườn xinh - Thơ VALENTINE




Thơ VALENTINE
-------------
Mảnh vườn xinh


Thơ xuân thắm nở ở vườn em
Đắm say kết hương tình bầu bạn
Dào dạt dưới trăng vàng êm ả
Xua tan nhanh mùi gió chướng không lành


Hoa thắm hồng lá mãi biếc xanh
Được vun trồng trong vườn không cát bụi
Sinh khí trong lành không vương mùi khói
Nên ngọt ngào nguyên vẹn sắc hương hoa


Mảnh vườn xinh tô đẹp cảnh đẹp nhà
Hồn thơ quyện tiếng lòng trong tựa ngọc
Tình yêu đẹp kết khối tình bền chặt
Nên nồng nàn mỗi tiếng anh - em


Ngày Valentin xao xuyến bình yên
Gửi sắc hương hồng nhung thắm đỏ
Đã vun trồng những tháng ngày tuyết gió
ẤP ủ nơi vương vấn đợi chờ.


Bùi Nguyệt, Chemnitz

Thứ Bảy, 11 tháng 2, 2017

VẤN NGUYỆT - LỜI NGUYỆT - (Xướng -Họa Nguyên Tiêu)




LỜI NGUYỆT 
(Họa “ Vấn Nguyệt)

Xuyên suốt thời gian Nguyệt chẳng già
Dẫu rằng tứ tiết vẫn trôi qua
Đào Nguyên Tiên cảnh xanh tươi lá
Chú Cuội cõi trần bóng nhẫy da
Cung quế không ưa trò mây gió
Hằng Nga chẳng chuộng thói trăng hoa
Ai người muốn kết thành tri kỷ
Theo bước Tản Đà đến với ta.

Bùi Nguyệt – Chemnitz
----------------- 
Bài xướng
VẤN NGUYỆT

Hỏi NGUYỆT bao thu – mấy độ già ?
Nồng nàn hơn cả giấc xuân qua !
Không gian hờ hững đôi bờ gió
Trần thế quay cuồng một phiến da
Có phải vì NGƯỜI duyên điếu khách
Hay là bởi CHỊ số đào hoa ?
Treo cao giá ngọc tìm tri kỷ
Buông mảnh tình suông cám dỗ … TA ?
VŨ HOÀNG LÊ
---------------------------

NGUYỆT ĐÁP
(Họa “ Vấn Nguyệt" của Vũ Hoàng Lê )

Lung linh huyền diệu có đâu già
Muốn hiểu tượng tần hãy ghé qua
Để ngắm khuôn vàng duyên dáng vẻ
Rồi xem nét ngọc nõn nà da
Yêu thương đức hạnh mong trao quả
Quý trọng tâm hồn muốn tặng hoa
Nếu có duyên xưa thì kết lại
Thành đôi tri kỷ trọn đời Ta.

Hoàng Tấn Đạt

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2017

ĐÔI LỜI VỚI TRĂNG TRÊN TUYẾT - Nhà thơ Đỗ Hàn




ĐÔI LỜI VỚI TRĂNG TRÊN TUYẾT

Cầm tập bản thảo dày trên 100 trang khổ A4. Là Thơ. Tôi đi từ ngỡ ngàng sang cảm phục.
Mới đây Bùi Nguyệt vừa cho ra mắt hai tập thơ liền HỒN NÚI và BẾN XA, giờ lại đã có TRĂNG TRÊN TUYẾT.
Tôi xin miễn bàn, miễn bình từng câu thơ của chị. Bởi lẽ tình ấy, người ấy đã trải rộng, đã ngập tràn như ánh trăng ươm trên trang giấy.
Tác giả tên là NGUYỆT, đang ở trên xứ lạnh, nơi mênh mang TUYẾT trắng, CHLB Đức. Bởi vậy với TRĂNG TRÊN TUYẾT- Một cách chơi chữ và cũng là cách tuyên ngôn cho tập thơ…
Quả vậy! Tràn ngập, rưng rức trên từng câu từng chữ là nỗi nhớ, là kỷ niệm, là trăn trở…là tình của chị NGUYỆT nhớ về quê hương, viết về quê hương - Trong những ngày trên xứ tuyết.
Hãy nghe chị tâm tình: “…Từ những nỗi nhớ thương da diết ấy mà dậy sóng trong lòng và trái tim cất tiếng, những tiếng ấy người vẫn gọi là thơ…”
Vâng! Thưa chị! Thơ đâu phải cao xa. Thơ chính là nhớ, là thương dậy sóng… Thơ chính là Trăng là Tuyết tỏa bay… Là chính con người như chị! - Những con người cần mẫn kiếm sống, những con người trong trẻo tựaTrăng thu. Những con người:

Ngày thì bạn với nắng mưa
Đêm thì hứng ánh trăng lùa qua song…

Trân trọng dâng bạn đọc ánh TRĂNG vừa òa trên TUYẾT và đang lùa vào căn nhà của bạn!

Nhà thơ Đỗ Hàn
(Hội Nhà văn Việt Nam)

------------ 



ÁNH NHÂN VĂN TRONG "TRĂNG TRÊN TUYẾT"
(Nhà xuất bản Hội Nhà văn Việt Nam 2016)
-------------------

"TRĂNG TRÊN TUYẾT"  là tập thơ - văn khá phong phú về thể loại :
- Về văn: Có bút ký, tùy bút, và tiểu luận
- Về thơ: có đủ các thể loại : lục bát, song thất luc bát, tự do và thơ Đường luật .
Trong khuôn khổ bài viết này, tôi chỉ xin có đôi điều cảm nhận về thơ.
Thơ Đường luật - một thể thơ được mệnh danh là thơ cung đình, thơ bác học của tầng lớp quý tộc phong kiến ngày xưa, đã tồn tại hơn một ngàn năm, bất chấp sự thăng trầm của non sông theo dòng lịch sử. Ngày nay, thể thơ này đang được chấn hưng sau một thời gian bị lắng xuống từ phong trào Thơ mới. Thật đáng phấn khởi, tự hào, góp phần trong việc chấn hưng này có bàn tay,khối óc của nhà thơ Bùi Nguyệt.
Thơ Đường luật của chị cũng dung dị, êm đềm, như các thể thơ khác, không cầu kì lòe loẹt, không gượng ép ngôn từ nhưng rất chỉnh chu về luật, vần, niêm, đối,đặc biệt là cách chỉnh đối trong các cặp thực, luận, và cách sử dụng các từ láy linh hoạt, tự nhiên:


Lung linh sóng gợn rung cành rủ
Tha thướt liễu vờn gỡ tóc bay
( Thu Hồ Gươm)


Chênh chao đứng ngắm vầng trăng khuyết
Khao khát nghe ru những giấc nồng
(Thăng hoa)


Phong cách thơ Bùi Nguyệt đã được định hình khá rõ nét. Thơ lục bát thì mượt mà đằm thắm, trong sáng về ngôn ngữ, sử dụng tiểu đối khéo léo, nên giàu nhạc điệu:

Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Hồn quê chắp cánh tình thương sóng trào
Sao khuya gợi nhớ đêm nào
Nhịp nhàng cánh võng ngọt ngào mẹ ru
(Đường đời)


Về nội dung, khi đọc xong tập thơ này, chúng ta dễ dàng nhận thấy mỗi bài là một khúc nhạc lòng của người con xa xứ cất lên từ nỗi nhớ, niềm thương quê hương, đất nước, gia đình, chòm xóm, bạn bè. Xin hãy nghe lời bộc bạch chân tình của chị qua bài thơ “Tình viễn xứ”:

Từ độ rời quê đến đất Tây
Nỗi niềm ai thấu ở nơi đây
………………………………
Xứ người vời vợi từng đêm vắng
Hà Nội nhớ về ứa giọt cay …


Cảm động thay- niềm thương ấy, nỗi nhớ này cứ vời vợi, mênh mông, vô cùng vô tận như ánh trăng hàng đêm lan tỏa xuống quê nhà.
Từ chân trời xa, ở phương Tây, từng ngày, hướng về phương Đông ngóng trông mặt trời mọc, chị lại nhớ Hà Nội – Trái tim của Tổ quốc thân yêu


Hồ Gươm mặt nước soi kim cổ
Hà Nội nhớ về mỗi sớm mai.
(Nhớ Hà Nội)


Nhớ Hà Nội là nhớ đến Hồ Gươm, nhớ Hồ Gươm là nhớ về lịch sử hào hùng chống ngoại xâm của cha ông xuyên suốt chiều dài lịch sử, bởi vì:

Hồ Gươm chứng kiến bao huyền thoại
Níu bước người đi nhớ chốn này
(Thu Hồ Gươm)


Có thể nói, Hà Nội là trung tâm của nỗi nhớ trong trái tim Bùi Nguyệt, chị nhớ từ những điều lớn lao kỳ vĩ đến những điều dung dị bình thường, Từ ba sáu phố phường đến từng con ngõ nhỏ:

Hà Nội ơi! Ba sáu phố xưa
In đậm trong ta từng con ngõ nhỏ
Cốm Làng Vòng lan theo làn gió
Hương vị quê nhà như phảng phất đâu đây…


Cảnh Hồ Tây cũng đi vào trong cả những giấc chiêm bao:

Sóng Tây Hồ cuộn những chiều lộng gió
Cứ chập chờn vỗ vào giấc chiêm bao


Thì ra- Bùi Nguyệt nhớ Hà Nội cả khi thức, khi mơ.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, tâm hồn của nhà thơ luôn ấp ủ Thủ đô Hà Nội.


Ô! Thu về lòng em thêm nôn nao
Ướp Hà Nội nồng nàn trong đáy mắt…
( Bước vào thu)


Cảnh vật, con người của quê hương xứ sở là nguồn cảm hứng cho thơ Bùi Nguyệt, là ánh lửa hồng xua giá lạnh đêm đông:

Đêm buồn nõi nhớ trải mênh mông
Cảnh vật hồn quê mãi ấm nồng.


Với Chị, Hà Nội lúc nào cũng hiên ra trước mắt cả ký ức và hiện tại. Hà Nội có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Mùa nào thì cảnh đó, cảnh nào cũng gợi nhớ, khêu buồn
Qua “Trăng trên tuyết”, ta hiểu rõ tấm lòng, tình cảm, ý chí, nghị lực của phụ nữ Việt Nam nơi viễn xứ nói chung, của nhà thơ Bùi Nguyệt nói riêng như những “bông hoa xuyên tuyết” bất chấp mọi khắc nghiệt của ngoại cảnh, vẫn bật dậy, vươn lên mạnh mẽ và dâng hiến cho đời những tác phẩm văn chương ấm áp tình quê hương, lấp lánh ánh nhân văn rất đáng được nâng niu, trân quý.


HOÀNG TẤN ĐẠT

Thứ Tư, 1 tháng 2, 2017

van hai phong.com




Đời viễn xứ gian nan vất vả
Hương tình yêu lan tỏa không gian
Hòa trong nỗi nhớ mênh mang
Hướng về quê mẹ theo làn gió xuân
------...
Mehr anzeigen

Cổng thông tin điện tử văn, thơ, truyện ngắn, kịch của hội nhà văn thành phố Hải Phòng, Hội Nhà Văn Hải Phòng, vanhaiphong.com
vanhaiphong.com|Von Hội Nhà Văn Hải Phòng

NẮNG XUÂN




NẮNG XUÂN

Mịn màng phủ kín ở nơi đây
Ôm ấp thân cành điểm xiết say
Hội tụ xốn xang hòa với nước
Kết thành trong trẻo ngỏ cùng mây
Gửi hình hoa tuyết vể phương ấy
Đón nét duyên mai tới xứ này
Vời vợi nửa vòng xoay trái đất
Nắng xuân dào dạt cảnh xum vầy.


Bùi Nguyệt - Chemnitz
Ảnh chụp ngày 5 Tết Đinh Dậu