Thứ Năm, 31 tháng 8, 2017

MÃI BÊN CON




MÃI BÊN CON

Gánh nặng cuộc đời oằn lưng mẹ trả
Lo vuông tròn trong kiếp sống nhân gian
Mỗi bước đường bao vất vả gian nan
Đứng mũi chịu sào hy sinh thầm lặng


Lo cho con từ ngày còn tấm bé
Vượt khó khăn qua bao cảnh cơ hàn
Nơi xứ người trong những lúc gian nan
Ánh mắt mẹ hiền chở che an ủi


Trong tiềm thức ở nơi đây con nhớ
Thủa cơ hàn mẹ bao nỗi chuân chuyên
Suốt cuộc đời ôm vất vả triền miên
Kết thành lời êm đềm đưa cánh võng


Trời trở gió những đêm dài giá buốt
Nghe hạt sương lay động giấc không tròn
Vẳng bên tai lời mẹ dặn đầu non
Hãy vững bước trước ghập ghềnh con nhé!


Tháng Bảy về đốt lòng con khắc khoải
Lời mẹ ru trong nhịp võng Ầu ơ
Vẫn hàng đêm gặp lại mẹ trong mơ
Âu yếm dịu dàng lau khô dòng lệ


Nhìn sao Mai phương trời Đông lặng lẽ
Con hiểu rằng Mẹ mãi ở bên con.


Bùi Nguyệt - Chemnitz

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

TRONG LỄ VU LAN


TRONG LỄ VU LAN

Vương vấn khói hương tỏa ngạt ngào
Cúi đầu vái lạy thấu trời cao
Mẹ vẫn vân du thăm con cháu
Con mừng gặp lại lúc chiêm bao


Nụ cười hiền hậu trên gương mặt
Dãi nắng dầm mưa thủa cơ hàn
Lưng còng mẹ gánh đời cơ cực
Trĩu nặng trong lòng chẳng oán than


Đau thắt lòng con - dáng mẹ già
Vào ra trước ngõ ngóng con xa
Xứ người biền biệt trao cho mẹ
Thay con nuôi cháu giữ nếp nhà


Trăng mờ đã gác ở đầu non
Bóng mẹ trên cao hiện chập chờn
Một chốn đôi quê lòng ấp ủ
Âm thầm nâng đỡ bước chân con.


Bùi Nguyệt - Chemnitz

Chủ Nhật, 20 tháng 8, 2017

TỰ CẢM



NGƯỜI ĐI MỘT NỬA HỒN TÔI MẤT
MỘT NỬA HỒN TÔI BỖNG DẠI KHỜ  (Hàn Mặc Tử)

 ---
TỰ CẢM
(Họa nương vận “ Để lại” THTK của NT Phạm Văn Dương)

NGƯỜI  khắc trong tim chẳng nhạt  mờ
ĐI sang xứ tuyết vẫn hằng mơ
MỘT mình một bóng nôn nao đợi
NỬA ngóng nửa mong lặng lẽ chờ
HỒN trót gửi trao chàng nghệ sỹ
TÔI nào ấp ủ mối tình thơ
MẤT vèo cái thủa thời xuân sắc
MỘT NỬA HỒN TÔI BỖNG DẠI KHỜ

Bùi Nguyệt - Chemnitz
  ------------
ĐỂ LẠI
(Tung hoành trục khoán)

NGƯỜI đến nơi xa khuất mịt mờ
ĐI hoài để lại những đêm mơ
MỘT thân một bóng bồn chồn ngóng
NỬA chiếu nửa chăn thấp thỏm chờ
HỒN vẫn phiêu diêu cùng điệu nhạc
TÔI thành lạc lõng với vần thơ
MẤT rồi những cảnh vui đàm đạo
MỘT NỬA HỒN TÔI BỖNG DẠI KHỜ.
PHẠM VĂN DƯƠNG, 14-8-2017
 
-------------            

BỨOC VÀO THU

                                             Sóng Tây Hồ cuộn những chiều lộng gió
                                             Cứ chập chờn vỗ vào giấc chiêm bao


BỨOC VÀO THU

Nơi quê nhà nay đã bước vào thu
Hương hoa sữa lan đến từng hơi thở
Sóng Tây Hồ cuộn những chiều lộng gió
Cứ chập chờn vỗ vào giấc chiêm bao


Ô! thu về lòng sao nghe nôn nao
Ướp Hà Nội nồng nàn trong đáy mắt
Cách xa nhau nửa vòng quay trái đất
Mà ngỡ rằng không quá một tầm tay


Tà áo dài trong làn gió bay bay
Của bạn cũ trường xưa cũng từng ngày tái hiện
Tuổi xuân thì đẹp bao mơ ước
Vẫn nao lòng trong mỗi vần thơ


Hà Nội ơi! Ba sáu phố xưa
In đậm trong ta từng con ngõ nhỏ
Cốm Làng Vòng lan theo làn gió
Hương vị quê nhà như phảng phất đâu đây


Trải thảm vàng mùa thu dưới trời Tây
Trái tim cũng bừng bừng thắp lửa
Muốn gói trọn sắc màu trong nhung nhớ
Gửi về nhau da diết nỗi mong chờ.


Bùi Nguyệt- Chemnitz

Thứ Ba, 15 tháng 8, 2017

HƯƠNG NHÀI



HƯƠNG NHÀI

Nắng mưa vần vũ chuyện hàng ngày
Thời buổi kim tiền dễ đổi thay
Sớm chiếu nắng vàng hoa thắm đượm
Đêm buông sương trắng nguyệt tàn phai
Mực kia tung tóe hoen trang giấy
Bút nọ cong keo lệch chữ tài
Cho dẫu đường đời chen thật giả
Vẫn thơm thoang thoảng vị hương nhài.


Bùi Nguyệt - Chemnitz

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

HƯƠNG CỦA ĐẤT

                          Gió cuốn mang theo hồn lá rụng
                          Thấm vào hương đất ủ tình yêu.


---------------

HƯƠNG CỦA ĐẤT

Heo may vàng trải gợi phiêu diêu
Thu đến dậy lên nỗi nhớ nhiều
Quặn thắt lòng ai trong khát vọng
Héo mòn lữ khách cảnh cô liêu
Chỉ còn được thấy màn sương sớm
Để lại trông theo vạt nắng chiều
Gió cuốn mang theo hồn lá rụng
Thấm vào hương đất ủ tình yêu.


Bùi Nguyệt, Chemnitz

Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017

TẢN MẠN ĐÊM HÈ (Khoán thủ Truyện Kiều)


TẢN MẠN ĐÊM HÈ
(Khoán thủ Truyện Kiều -  Bài họa)


DƯỚI TRĂNG QUYÊN ĐÃ GỌI HÈ
ĐẦU TƯỜNG LỬA LỰU LẬP LÒE ĐÂM BÔNG


DƯỚI thuyền cười nói râm ran
TRĂNG in mặt nước - nước tràn ánh ngân
QUYÊN nhìn hoa nở trắng ngần
ĐÃ nghe thời tiết chuyển dần thu sang
GỌI làn mây ngủ mơ màng
qua sen lụi cúc sang tiễn HÈ

ĐẦU nghiêng nhường chỗ ánh trăng ngân
TƯỜNG tận quỳnh dao nở trắng ngần
LỬA thắp tim hồng bừng nét ngọc
LỰU khoe sắc đỏ gợi tình xuân
LẬP trình bóng ngả nhầm trai Sở
LÒE chiếu hình nghiêng tưởng gái Tần
ĐÂM sang ngọn gió xuyên đêm vắng
BÔNG dạ lý hương cũng góp phần.

Bùi Nguyệt - Chemnitz

-------------
 HẠ
 (khoán thủ T Kiều)

1307 Dưới trăng quyên đã gọi hè,
Đầu tường lửa lựu lập loè đâm bông.

------
DƯỚI trời rộn rã ve ran
TRĂNG tròn càng tỏ, đất tràn ánh ngân
QUYÊN kêu thưa nhặt trong ngần
ĐÃ khoe trời đất chuyển dần tiết sang
GỌI mùa Hạ đến mơ màng
HÈ ơi! tiếng quốc, vọng sang lối HÈ!


ĐẦU mùa đã rộ tiếng ve ngân
TƯỜNG phủ dàn hoa tỏa nắng ngần
LỬA nổi chiều nam bừng Phượng vỹ
LỰU vờn phương bắc sáng Tầm xuân
LẬP lờ sóng đẩy đưa thuyền Tấn
LOÈ loẹt mây giăng kéo gió Tần
ĐÂM đến trời cao ngàn búp dựng
BÔNG sen HẠ kết đẹp muôn phần! 


170727 Ngô Hoài Cổ

------
  BỐN MÙA TRONG TRUYỆN KIỀU (chữ NÔM sưu tầm trên internet)

XUÂN
𦹵 𡽫 撑 羡 蹎 𡗶
41 Cỏ non xanh tận chân trời,
挭 梨 𤽸 點 𠬠 𠄽 芃 花
Cành lê trắng điểm một vài bông hoa.

HẠ
𤲂 𦝄 鵑 㐌 噲 夏
1307 Dưới trăng quyên đã gọi hè
頭 墻 焒 榴 𤇥 𤍶 󰝂 芃
Đầu tường lửa lựu lập lòe đâm bông

THU
竜 冬 底 渃 印 𡗶
1603 Long lanh đáy nước in trời,
城 磋 𤌋 碧 𡽫 披 䏾 鐄
Thành xây khói biếc non phơi bóng vàng

.ĐÔNG
𠾕 番 𩙌 𢭸 花 掑
1241 Đòi phen gió tựa hoa kề
姅 簾 雪 唅 𦊚 皮 𦝄 輸
Nửa rèm tuyết ngậm bốn bề trăng thâu

Thứ Hai, 7 tháng 8, 2017

LỜI BÌNH CỦA BÙI NGUYỆT




MÙA ĐI

Hết hè rồi sao chẳng thấy cuốc kêu?
Con ong mật ngại bay hơn mọi bữa
Cánh chuồn chuồn lại dùng dằng ngưỡng cửa
Tiếng ve sầu ngân mãi bản tình si


Mùa vừa về...lại lặng lẽ ra đi
Lòng chưa ấm đã trở thành quá khứ
Đã vụt tắt khi tình vừa bén lửa
Chưa kịp say, đã cạn hết mùa rồi


Nắng mới bừng đã vội tắt hè ơi
Ta khép cửa để đón mùa nắng tới
Mùa qua rồi! Một nửa còn trông đợi
Muốn cài then nhung nhớ chẳng cho cài


Mùa này đi mùa khác đến mốt mai
Sợi nắng bện cho chúng mình gần lại
Mùa sẽ về tôi nhủ lòng tôi mãi
Chờ đợi thôi năm tới đón hè về!

Thế Sáng - Berlin
---------
LỜI BÌNH CỦA BÙI NGUYỆT


Đọc bài thơ “ MÙA ĐI“ của nhà thơ Thế Sáng tôi nhận thấy đây là bài thơ dùng thủ pháp hoài niệm rất tình, lãng mạn, giàu hình ảnh, rất thành công của nhà thơ cộng đồng mà tôi đã đôi lần tâm tình về thơ với anh.
Theo quy luật của vũ trụ mùa đến và đi, hạ qua thu tới. Trong bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, thì mùa thu có lẽ buồn hơn cả! Nhưng bài thơ lấy bối cảnh là mùa hạ cớ sao lại buồn? Với lối viết giản dị, mộc mạc như chính tâm hồn tác giả, bài thơ buồn man mát nhưng không ủy mị, nuối tiếc nhưng không kêu gào, thất vọng nhưng không oán trách, không giận hờn ai, chỉ tiếc thôi! Tiếc một mùa đã qua và hình như náu sau câu thơ là ẩn ý tiếc một bóng hình một người con gái? một tình yêu xa xôi nào đó…Bài thơ cứ ngân lên như tiếng chuông, thả từng giọt thơ vào không trung, vào lòng người xa quê, dẫu đang căng mình trong cuộc sống của đất nước công nghiệp phát triển.
Mở đầu là câu thơ ngân lên nỗi buồn man mác “ Hết hè rồi sao chẳng thấy cuốc kêu?“. Đây là câu hỏi tu từ được tác giả xử dụng rất khéo trong bài. Phải chăng đằng sau hình ảnh „con cuốc“ hình như có bóng dáng của người con gái mà ai đó đang chờ, đang đợi, đang nhớ lắm…Câu thơ làm cho không gian trùng xuống để ta nhập hồn vào MÙA ĐI!


Hết hè rồi sao chẳng thấy cuốc kêu?
Con ong mật, ngại bay hơn mọi bữa
Cánh chuồn chuồn lại dùng dằng ngưỡng cửa
Tiếng ve sầu ngân mãi bản tình si


Hình ảnh của mùa hè được đưa vào thơ mà chỉ có ai đã từng ở quê mới ngấm hết điều đó. Bài thơ được viết ở nơi xa xứ, ở Berlin xa quê vạn dặm… những câu thơ cứ cứa vào vào nỗi nhớ quê, ở đó ta đã một thời từng đội nắng đội mưa
Một bài thơ chỉ có một câu hay đã được rồi, nhung bai "MÙA ĐI“ có nhiều câu hay, nhiều hình ảnh ẩn dụ. "Muốn cài then nhung nhớ chẳng cho cài“ đối câu đối chữ đã làm nên thành công bài thơ.
Mùa hè mang lại hơi ấm cho mọi người trên xứ tuyết. Đối với cộng đồng người Việt đó còn là hơi ấm của quê hương… Quê hương rực rỡ nắng vàng, nét đặc trưng của Việt Nam. Còn ở nơi đây mùa hè vô cùng ngắn ngủi. Vừa chợt đến đã qua mau làm tác giả nuối tiếc, nhớ nhung hơi ấm của thiên nhiên hay hơi âm tình yêu vừa mới bừng lên đã vụt tắt làm hẫng hụt, như mất đi một nủa hương vị cuộc đời. Sự mất mát ấy đã tăng thêm nỗi nhớ nhung, khát khao. Tác giả muốn quên đi nhưng càng quên lại càng thêm nhớ. Câu thơ đã xử dụng nghệ thuật ẩn dụ, cụ thể hóa ý trừu tượng qua hình ảnh "cài then" đã làm cho câu thơ có sức gợi tả, gợi cảm gây được ấn tượng cho bạn đọc.


Khổ thơ kết là sự ấm áp sẽ trở về theo quy luật của thiên nhiên và tình yêu cũng được vãn hồi theo tiếng gọi của con tim, trong một không gian ngập tràn nắng mới. Những tia nắng được ẩn dụ như những sợi tơ trời xe kết, bện chặt cho lứa đôi xích lại bên nhau:

Mùa này đi mùa khác đến mốt mai
Sợi nắng bện cho chúng mình gần lại
Mùa sẽ về tôi nhủ lòng tôi mãi
Chờ đợi thôi năm tới đón hè về!
Dù mùa Hè lặng lẽ qua đi, nhưng bài thơ "MÙA ĐI" cứ níu bao lòng người ở lại. 
Bùi Nguyệt - Chemnitz, CHLB Du
c
---------

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

GIỮA HAI THÁI CỰC




GIỮA HAI THÁI CỰC

Thơ và đời cứ trăn trở trong nhau
Dấu ấn khắc sâu những giờ mòn mỏi
Khắc khoải trong những cơn bão nổi
Của tiếng lòng nơi viễn xứ đường xa


Lời nghẹn ngào trong tuyết phủ sương sa
Gom chút nắng chiều tà vụn vỡ
Gửi vào thơ xen từng hơi thở


Bước liêu xiêu
Bến đậu rỗng trời


Cuộc đời ơi!
Trăn trở nhiều rồi
Khi đánh lộn sòng
Hai thái cực buồn - vui.


Bùi Nguyệt - Chemnitz

Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

BÌNH THƠ - CHIA TAY MÙA THU


CHIA TAY MÙA THU


Anh vẫn biết trời thu đẹp lắm
Thăm thẳm xanh trong đáy mắt em xanh
Em đã hóa vào thu thành dịu ngọt
Lời trao anh như trái chín trên cành


Em tha thướt thu càng thêm say đắm
Tóc em bay cho gió gửi hương trời
Chân em bước trên sắc vàng lối mộng
Gót sen hồng buông những dấu son rơi


Chia tay em - chia tay em mùa thu
Anh mang theo nồng nàn nỗi nhớ
Trời thì xanh mà mắt em lệ vỡ
Nắng nhạt nhòa cây lá cũng rưng rưng


Chia tay em- chia tay em tình thu
Chia tay hoàng hôn chiều mong tím lá
Vời vợi nhớ thương câu ca em thả
Nửa vầng trăng khuyết một câu thề


Chia tay em tình thu đam mê
Anh đơn chiếc thân tàn cây trụi lá
Đông sẽ tới tuyết rơi đầy mọi ngả
Hồn giá băng tình thu đã đi rồi.

Phúc Nguyễn
Chemnitz, CHLB Đức
---------------
LỜI BÌNH CỦA BÙI NGUYỆT  


Mùa thu là đề tài khá quen thuộc trong thơ ca. Song trong „mắt thơ“ của mỗi tác giả nó lại hiện hữu những đường nét, cảnh sắc khác nhau tùy vào tâm trạng của thi nhân.

Xuân Quỳnh thì thấy:
Mùa Thu đi cùng lá
Mùa Thu ra biển cả
Theo dòng nước mêng mông
Mùa Thu vào hoa cúc...

Còn tác giả Phúc Nguyễn lại thấy cả trời thu nằm trong đáy mắt em, dịu dàng say đắm.Thu và Em, hai thực thể một mối tình luôn hòa lẫn vào nhau, biến thiên theo từng cung bậc của cảm xúc tình yêu.

Anh vẫn biết trời thu đẹp lắm
Thăm thẳm xanh trong đáy mắt em xanh

Trời thu trong xanh vời vợi, nhưng đây đâu phải “Tức cảnh sinh tình“ mà chính vẻ đẹp từ đôi mắt em qua cái tình của anh đã kéo cả trời xanh thăm thẳm hiện vào. Em là thu hay chính thu đã hóa vào em, để em thành dịu ngọt như trái chín trên cành.

Em đã hóa vào thu thành dịu ngọt
Lời yêu anh như trái chín trên cành

Điệp từ“ xanh“ được tác giả sử dụng khá tuyệt vời. Bầu trời xanh, mắt em xanh, giao thoa, hòa quyện tôn thêm vẻ đẹp cho nhau. Em là bầu trời của anh, mùa thu của riêng anh. Hình tượng thơ cũng bắt đầu được khơi sâu và mở rộng. Ỏ đây ta thấy sự chuyển đổi cảm giác khá bất ngờ, qua các biện pháp tu từ ẩn dụ, so sánh, tác giả đã cảm nhận mùa thu bằng cả vị giác, thẩm thấu lời em trao như trái ngọt trên cành. Hình ảnh“ trái chín trên cành“ là hình ảnh đẹp, làm câu thơ trở nên đa nghĩa. Nó gợi cho chúng ta nhiều sự liên tưởng đến hương vị ngọt ngào của lời nói, nụ hôn của tình yêu dâng hiến. Phải chăng đó là thứ men say làm ngây ngất tâm hồn thi sỹ đang đắm chìm trong sắc thể hình ảnh của người đẹp.

Em tha thướt thu càng thêm say đắm
Tóc em bay cho gió gửi hương trời
Chân em bước trên sắc vàng lối mộng
Gót sen hồng buông những dấu son rơi

Bốn câu thơ trên là một bức tranh được tác giả vẽ bằng ngôn ngữ của thi ca: Trước mắt ta, có giai nhân dáng kiều tha thướt, buông gót chân son trên thảm lá vàng đi vào cõi mộng. Hương thu dịu ngọt từ mái tóc em bay bay trong cảnh trời thu như thực như mơ.
Thế mà, thật khó có thể ngờ mối tình say mê, đằm thắm, ngọt ngào ấy lại có ngày phải chia tay

Chia tay em, chia tay em mùa thu
Anh mang theo nồng nàn nỗi nhớ
Trời thì xanh mà mắt em lệ vỡ
Nắng nhạt nhòa cây lá cũng rưng rưng

Chia tay mùa thu. Đành rằng đấy là quy luât bốn mùa thay đổi của đất trời, vạn vật. Gió lạnh tràn về, lá vàng run rẩy níu cành. Thi nhân bâng khuâng tiếc nuối cảnh thu, hơn thế còn xót xa ôm theo hình em lệ vỡ mi tràn. Từ “lệ vỡ“ được dùng khá đắt, khi đọc lên ta cảm nhận được nỗi đau tột cùng của sự chia tay, đến nắng cũng phải nhạt nhòa, cây lá cũng phải rưng rưng.
Ở hai khổ thơ trên từ ngữ lung linh huyền diệu, thì những khổ thơ dưới lại ảm đạm âu sầu. Bầu trời và em cũng trở nên đối lập. Trời thì xanh, nắng lại nhạt nhòa, mắt em lệ vỡ, lòng anh mang nồng nàn nỗi nhớ trong cảnh tình“ Chia tay em chia tay em tình Thu“. Em thì nước mắt chảy ra ngoài, anh thì nước mắt chảy vào trong. Thật đau lòng! Đúng là:

Thà rằng chẳng biết cho xong
Biết bao nhiêu lại đau lòng bấy nhiêu.

Đau lòng lắm chứ! Luyến tiếc lắm chứ. Mối tình đẹp đẽ, đằm thắm, ngọt ngào thế cơ mà.

Chia tay em, chia tay em tình thu
Chia tay hoàng hôn chiều mong tím lá

Mùa thu“ hay“ hoàng hôn“ đã trở thành hình ảnh mang tính biểu tượng cho tuổi mãn chiều xế bóng, nhưng với câu thơ trên lại đa nghĩa. Có thể đây là một mối tình khi đã ở phía bên kia con dốc của cuộc đời. Vì tình yêu thì làm gì có tuổi! “Xế chiều mái tóc bình minh tâm hồn“. Mà cũng có thể chỉ là hiện thực của bao buổi chiều em mong anh, em đợi anh đến hoàng hôn tắt nắng. Em khao khát gặp anh, chỉ còn biết gửi nỗi nhớ thương anh thả vào trong từng câu hát:

Vời vợi nhớ thương câu ca em thả
Nửa vâng trăng khuyết một câu thề

Nửa vầng trăng“ cũng là hình ảnh ẩn dụ của hạnh phúc không trọn vẹn. Đã “nửa vầng trăng“ lại “khuyết một câu thề“, câu thơ chơi vơi, thêm một lần nữa đẩy giai nhân vào cõi nhớ thương vô vọng.
Chính vì thế phải chia tay em đã bị nỗi nhớ nhung, trăn trở dày vò. Lòng anh tái tê, người lệ vỡ, kẻ thân tàn. Chia tay em anh thành lẻ loi đơn chiếc, tâm hồn băng giá như cây trụi lá, trơ cành trong tuyết phủ lúc đông sang:
Chia tay em tình thu đam mê

Anh đơn chiếc thân tàn cây trụi lá
Đông sẽ tới tuyết rơi đầy mọi ngả
Hồn giá băng tình thu đã đi rồi.

Những câu thơ đọc lên thẳm sâu nỗi buồn đau, nhưng không hề có một lời oán thán, trách than, nó như điệu nhạc buồn chảy bằng ngôn ngữ của tình yêu lãng mạn, tuyệt đẹp, bị cắt ngang bởi số phận éo le như là định mệnh, cũng như thu tàn là điều không thể khác của quy luật bốn mùa.
Tác giả rất khéo sử dụng các hình ảnh, từ ngữ trong toàn bài, đặc biệt mối tình được lồng trong bối cảnh mùa thu, tình em và tình thu hòa quyện lung linh thật đẹp, thật đam mê. Vẫn biết rằng thu đến rồi thu sẽ đi, nhưng “Chia tay mùa thu“ vẫn để lại trong lòng bạn đọc một nỗi buồn sâu thẳm mênh mang.
Bùi Nguyệt
Chemnitz, CHLB Đức

NẾU ĐƯỢC




NẾU ĐƯỢC

Nếu được cùng làn mây hội tụ
Gió mang về rơi xuống biển xanh
Thành hạt mưa rơi xuống vai anh
Làm ngọt lại làn môi khao khát

Hạt mưa rơi sẽ đong đầy tưới mát
Mảnh vườn thơ khô héo giữa đời thường
Để hoa quỳnh e ấp đưa hương
Theo dạ khúc bản nhạc tình dào dạt.

Bùi Nguyệt - Chemnitz

TIẾNG LÒNG




TIẾNG LÒNG

Hạ đã nhạt rồi nắng lãng du
Văn chương thắp lửa xóa sương mù
Cho khung trời lạnh tràn hơi ấm
Để trái tim hồng quyện sắc thu
Bay bổng cánh thơ giàu cảm xúc
Lắng sâu thi tứ đẹp ngôn từ
Tinh hoa Việt ngữ hồn quê mẹ
Thức dậy trong lòng những tiếng ru.


Bùi Nguyệt - Chemnitz.