CAFE
CHIỀU ĐÔNG
Thân
tặng Bùi Nguyệt
Từng giọt
Từng giọt
Cafe rơi vào tĩnh lặng
Hồ Thuyền Quang gợn sóng
Mắt lá buồn se sắt giữa
chiều đông
Quán đông người nhưng một
ghế trống không
Không ai nỡ chen vào kỷ
niệm
Gió đầu mùa trút lá
vàng xao xuyến
Như con thuyền chở ký ức
xa xôi
Từng giọt
Từng giọt cafe rơi
Như khơi dậy những nỗi
buồn hoang hoải
Ơi vị đắng sao nghe
lòng tê tái
Gió rùng mình rồi khe
khẽ bay đi
Cafe ơi! Cafe.
Anh đối diện với một miền
trống vắng
Nuôi hy vọng đến một
ngày nắng ấm
Cafe thơm ngan ngát một
nụ cười
Hà
Nội 6.12.2014
Thi
Thi
Cà phê từng giọt rơi rơi
Trả lờiXóaNâng ly tay lạnh chạm môi đắng lòng !