Thứ Năm, 13 tháng 8, 2015

CẢM NHẬN BÀI THƠ " MÙA ĐI"



              nh Thế Sáng
   ---------------------



MÙA ĐI 

                 
 Hết hè rồi nhớ lắm tiếng cuốc kêu

Con ong mật, ngại bay hơn mọi bữa 

Cánh chuồn chuồn lại dùng dằng ngưỡng cửa!

Tiếng ve sầu ngân mãi bản tình si?



Mùa vừa về...lại lặng lẽ ra đi 

Lòng chưa ấm đã trở thành quá khứ!

Đã vụt tắt khi tình vừa bén lửa 

Chưa kịp say, đã cạn hết mùa rồi…



Nắng mới bừng đã vội tắt hè ơi!

Cửa vẫn ngỏ để đón mùa nắng tới 

Mùa qua rồi! Một nửa còn trông đợi

Muốn cài then nhung nhớ chẳng cho cài 



Mùa này đi, mùa khác đến mốt mai?

Sợi nắng bện cho chúng mình gần lại

Mùa sẽ về, tôi nhủ lòng tôi mãi 

Chờ đợi thôi, năm tới đón hè về!  

   Berlin cuối hạ 2014  

       Thế Sáng - Berlin  

----

CẢM NHẬN BÀI THƠ " MÙA ĐI"

    Đọc bài thơ “MÙA ĐI“ của Thế Sáng, ta bắt gặp tâm trạng hoài niệm trong bài thơ tình, khá  lãng mạn.
    Theo quy luật của vũ trụ, mùa đến rồi đi, hạ qua thì thu tới. Bốn mùa thay đổi: xuân, hạ, thu, đông. Trong bốn mùa ấy, có lẽ mùa thu buồn hơn cả nên tác giả mới buồn khi mùa hạ qua mau. Buồn nhưng không ủy mị, nuối tiếc nhưng không kêu gào, thất vọng nhưng không oán trách, không giận hờn ai, chỉ tiếc thôi! Tiếc nuối một mùa đã qua và một bóng hình nào đó ẩn hiên trong hình bóng của quê hương có tiếng cuốc gọi hè và những tiếng ve ngân vang dưới nắng vàng rực rỡ. Phải chăng, đó là bóng hình một người con gái, tâm điểm của sự nhớ nhung tiếc nuối trong cảnh tình:  

          Mùa vừa về...lại lặng lẽ ra đi 

          Lòng chưa ấm đã trở thành quá khứ!

          Đã vụt tắt khi tình vừa bén lửa 

          Chưa kịp say, đã cạn hết mùa rồi

    Thời gian thì trôi nhanh, mối tình thì chớm nở. Chao ôi! Vừa chớm nở có lẽ đã thành dang dở như mùa hè vừa mới về đã lặng lẽ ra đi.  

    Hình ảnh của mùa hè được tác giả đưa vào thơ mà chỉ có ai đã từng ở quê mới ngấm hết điều đó. Bài thơ được viết ở nơi xa xứ - ở Berlin xa quê vạn dặm… những câu thơ cứ cứa vào vào nỗi nhớ quê, nơi đó ta đã một thời từng đội nắng đội mưa.  

    Ai cũng biết mùa hè mang lại hơi ấm cho mọi người trên xứ tuyết. Đối với cộng đồng người Việt, nó còn là hơi ấm của quê hương rực rỡ nắng vàng, nét đặc trưng của Việt Nam yêu quý. Còn ở đây, mùa hè lại vô cùng ngắn ngủi. Vừa chợt đến đã qua mau làm tác giả nuối tiếc, nhớ nhung hơi ấm của thiên nhiên như hơi âm tình yêu vừa mới bừng lên đã vụt tắt làm hẫng hụt, như mất đi một nủa hương vị cuộc đời. Sự mất mát ấy càng tăng thêm nỗi nhớ nhung, khát khao, luyến tiếc. Tác giả càng muốn quên thì lại càng thêm nhớ. Câu thơ đã sử dụng nghệ thuật ẩn dụ, cụ thể hóa cái trừu tượng qua hình ảnh "cài then" đã làm cho câu thơ có sức gợi tả, gợi cảm. Gây được ấn tượng cho bạn đọc.  

    Trong bài “Đoàn thuyền đánh cá” của cố thi sỹ Huy Cận cũng sử dụng hình ảnh “Cài then” để ví ngầm cánh cửa của biển đêm:  

          Mặt trời xuống biển như hòn lửa

          Sóng đã cài then đêm sập cửa

    Còn Thế Sáng thì ví ngầm cánh của tình yêu. Tôi nghĩ thủ pháp nghệ thuật ẩn dụ này, vừa là kế thừa, vừa là sáng nét tư duy sáng tạo. Cánh cửa ấy vừa mới mở ra đã khép lại. Khép lại nhưng không cài then bởi còn da diết nhớ nhung.  

          Cửa vẫn ngỏ để đón mùa nắng tới 

          Mùa qua rồi! Một nửa còn trông đợi

          Muốn cài then nhung nhớ chẳng cho cài 

          Bài thơ mở ra trong niềm tin yêu hy vọng:

          Mùa sẽ về, tôi nhủ lòng tôi mãi 

          Chờ đợi thôi, năm tới đón hè về!

    Đón hè về hay đón hơi ấm của tình yêu vừa chớm nở đang ở phía chân trời vời vợi xa xôi? Câu thơ mang nhiều tầng ý nghĩa gợi cho chúng ta nhiều sự liên tưởng. Đây cũng là điểm thành công của Thế Sáng trong việc sử dụng ngôn ngữ và hình ảnh.  

    Tựa đề là “Mùa đi” nhưng lòng người thì níu lại có phải thế không tác giả- người mà có những bài thơ đã chiếm được cảm tình của bạn đọc.  


Bùi Nguyệt (Chemnitz, CHLB Đuc) 

------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét