Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2016
TRẮNG TUYẾT
TRẮNG TUYẾT
Tuyết lại rơi phủ dày đêm vắng lặng
Ướp lạnh lòng người lữ khách xót xa
Xốn xang thêm gợi mái ấm quê nhà
Bao khắc khoải khung trời nơi viễn xứ
Đã bao mùa hoa tuyết rơi điểm xiết
Phủ cây cành ôm ấp nỗi mênh mang
Trắng trong lòng rỗng cả những ước mong
Ướp trên đầu ngả màu theo năm tháng
Hồn lữ khách thu hình trong thầm lặng
Dáng người thân nương áng chiều tà
Nhạt nhòa theo những dải sương sa
Cứ đau đau trong biển đời hoang hoải
Ôm huyền thoại nuôi khát khao trong dạ
Ru niềm tin nhòa nhạt ở bến xa
Vòng xoáy nào giữ được cõi Ta bà
Dìu mộng ảo náu hình trong thác lũ
Tuyết đâu biết cuộc đời là bể khổ
Sao vô tâm rải suốt chặng đường dài
Vương trên má hòa chát dòng nước mắt
Đọng thành lời tê tái nỗi ưu tư.
Bùi Nguyệt
Bài trong tập thơ " TRĂNG TRÊN TUYẾT" Nhà xuất bản Hội Nhà văn VN
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét