Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Thơ:Thanh Giang - Giã từ phố núi.



Giã từ phố núi





Phố núi nơi tôi sắp đi xa

Để lại những tâm tình thiết tha

Những con đường nhỏ chan hoà ánh nắng

Lao xao triền dốc núi gập ghềnh

Rủ buồn những khóm bạch dương trầm lắng

Khu rừng già bình yên tĩnh lặng

Dang rộng tán cho loài chim hát vui

Phố núi bao kỷ niệm trong tôi


Những buổi chiều thu buồn man mác

Nhặt chiếc lá phong vàng lác đác rơi

Tháp chuông nhà thờ như đang bơi

Dưới đáy lòng hồ nước xanh trong vắt


Tuyết trắng mùa đông nhìn ngút mắt

Con đường dốc ngoằn ngoèo tít tắp xa

Phố núi của những người bạn ta

Từ khắp nơi đồng hành tứ xứ


Kiếp sống tha phương cuộc đời lam lũ

Hơn nửa đời người quên thân mình

Coi thường tuyết sương vì nghiệp mưu sinh

Để dành được những phút yên bình


Quyện tụ lại cười thâu đêm suốt sáng

Phố núi của tuổi thơ trong trắng

Những khuôn mặt xinh xắn ngây thơ

Giọng nói trong veo như trong giấc mơ


Chuyện cổ tích đời thường vẫn kể

Cái thiện cái ác bảo ban nhân thế

Những đứa con tình thần phố núi

Bài học cho tôi cách sống làm người






Phố núi thân yêu tôi sắp xa rồi
Đừng quên tôi nhé bạn đời viễn xứ

Dù trôi dạt bốn phương trời trú ngụ

Gia đình thân yêu, phố núi tình người.

Chemnitz 22/08/2012

Tặng những người bạn thành phố núi.

Thanh Nguyên.(Thanh Giang)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét