HƯƠNG CAU
(Họa bài "ĐỘC HÀNH")
Tuyết phủ mênh mông cả núi đồi
Chạnh lòng lữ khách gửi mây trôi
Nhớ về quê cũ lòng cô quạnh
Nghĩ tới mẹ già cảnh cút côi
Thơm miếng trầu cay têm cánh phượng
Đỏ làn môi thắm quyện mùi vôi
Hương cau ngan ngát hồn quê Việt
Đọng lại trong lòng mỗi chúng tôi.
Bùi Nguyêt - Chemnitz
----------------------
ĐỘC HÀNH
Chiều buông cánh nhạn ngã lưng đồi
Hiu hắt mây sầu lãng đãng trôi
Đêm dần buông xuống mang u tịch
Lữ khách bước dài trong đơn côi...
Hết nửa đời người đi muôn lối
Phong trần nhuộm trắng mái đầu vôi
Dừng chân ngoảnh lại chừ thôi đã
Tất cả xa rồi...Chỉ mỗi tôi!
ATT
----------------------
ĐỘC HÀNH
Chiều buông cánh nhạn ngã lưng đồi
Hiu hắt mây sầu lãng đãng trôi
Đêm dần buông xuống mang u tịch
Lữ khách bước dài trong đơn côi...
Hết nửa đời người đi muôn lối
Phong trần nhuộm trắng mái đầu vôi
Dừng chân ngoảnh lại chừ thôi đã
Tất cả xa rồi...Chỉ mỗi tôi!
ATT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét