ĐƯỜNG ĐỜI
Tìm trong hơi ấm vần thơ
Kết thành vạt nắng xua mờ màn sương
Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Quê hương chắp cánh tình thương sóng trào
Sao khuya gợi nhớ đêm nào
Ấm êm tình mẹ ngọt ngào lời ru
Sắc vàng đan áo mùa thu
Gió heo may cũng lãng du lưng trời
Tìm trong đắng đót những lời
Ngăn luồng cát bụi dập vùi đam mê
Gập ghềnh mê lộ tái tê
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Bài thơ vá lại đường đời
Vọng trong sâu thẳm một thời bình yên.
Bùi Nguyệt
Chemnitz, CHLB Đức
------------------
LỜI BÌNH CỦA NGỌC ÁNH
Thơ là cộng hưởng của tâm hồn và trí
tuệ, là tiếng hát của con tim cất lên khi trầm, khi bổng tùy theo cảm
xúc, xuất xứ của nó. Có người lấy thơ để thả hồn vào trời trăng mây
nước, có người làm thơ là phương tiện để giao lưu ,ngâm vịnh…Còn Bùi
Nguyệt lấy thơ làm người bạn tri âm, tri kỷ, là một bờ vai, một điểm tựa
tinh thần không thể thiếu vắng trong cuộc sống của nhà thơ. Cũng như
ngày xưa, ông Phùng Quán cũng đã thốt lên” Những lúc ngã lòng tôi vịn
câu thơ mà đứng dậy” . Có nằm trong những hoàn cảnh ấy, chúng ta càng
thấy đồng cảm với nhà thơ:
Tìm trong hơi ấm vần thơ
Kết thành vạt nắng xua mờ màn sương
“ Hơi ấm vần thơ” là luồng sinh khí nuôi dưỡng cả tinh thần, thể chất nhà thơ Bùi Nguyệt như ánh sáng mặt trời nuôi dưỡng những mầm xanh, cho thảo mộc vươn cành, tươi lá và xua tan băng giá của tuyết phủ, sương giăng. Có phải chăng, đó là gia đình, bè bạn, quê hương, đất nước kết thành một khối tình vững chắc làm điểm tựa tinh thần nâng nhẹ bước chân và chắp cánh cho hồn thơ bay bổng.
Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Quê hương chắp cánh tình thương sóng trào
Bốn tiểu đối trong hai câu thơ vừa tạo nên sự hài hòa của nhịp điệu, vừa gợi tả niềm vui như sóng biển dâng trào hòa vào tình yêu quê hương đất nước như một sự đối lập với màn sương mờ mịt ở trên.
Từ cảm xúc ấy, nhà thơ như nhìn thấy hình ảnh người mẹ trẻ ngày nào dưới đêm sao, cất tiếng ru con ngọt ngào, êm ấm, trong một không khí thanh bình và tâm hồn phơi phới như làn gió mùa Thu “cũng lãng du lưng trời”
Đoc đến đây ,tôi lại nhớ tới câu ca dao
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ vừa năm
Lời ru trong bài thơ vừa cụ thể vừa khái quát. Ta có thể hiểu – đó cũng là hình ảnh của chủ thể bài thơ đã từng cất tiếng ầu ơ ru các con thơ, trong mái nhà êm ấm. Âu cũng là một dấu ấn đẹp trong cuộc đời của những người phụ nữ nói chung, của nhân vật trữ tình trong bài thơ nói riêng. Bao kỷ niệm khó quên, cứ hiện lên… hiện lên… trong dòng ký ức, càng làm thổn thức trái tim yêu, khơi dậy cả những điều tê tái:
Gập ghềnh mê lộ tái tê
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Câu thơ đọc lên, nghe như một tiếng thở dài, lay đông tâm can của những ai không vẹn tròn hạnh phúc. Xoáy sâu vào lòng bạn đọc ở tầm khái quát và tính hàm xúc. “Gập ghềnh mê lộ tái tê” Chỉ có 3 từ (hai từ láy và một từ ghép trong một hình ảnh ẩn dụ) thế thôi mà khái quát cả chặng đường đời của người bất hạnh. Mê lộ (Đường mê) có lẽ ở đây tác giả muốn nói tới đường tình gập ghềnh, trắc trở đã dẫn đến sự đau khổ, chua xót, tái tê. Hiểu như thế mới thấy được sự logic của câu thơ tiếp
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Tục ngữ có câu “ miếng ngon nhớ lâu / điều đau nhớ đời” Cái nhớ đời của chủ thề bài thơ là “…câu thề chơi vơi”
Câu thề chơi vơi là câu thề theo mây trôi, gió cuốn. có thể đó là lời thề non nguyện biển mang hàm ý thủy chung đến đầu bạc răng long …Vậy mà người thì nhớ ,kẻ thì quên, dẫn đến cảnh tình chia uyên rẽ thúy.
Thực tế, một điều rất đáng quý của phụ nữ chúng ta là tình yêu chân thật nhưng niềm tin cũng có lúc lại dại khờ. Đời người ta như một ván cờ đi sai một nước là thua cả ván. Chủ thể bài thơ “ Đường đời” có lẽ là người đã rơi vào hoàn cảnh ấy nên bài thơ là một khúc ca buồn.
Buồn thì buồn nhưng không bi luỵ mà vững bước đi lên trên chặng đường phía trước.Tâm hồn thi sỹ vẫn như khoảng trời xanh đã và đang vá lại. chắc chắn nó sẽ đẹp và còn đẹp mãi trong lòng bạn đọc.nhất là những người cùng cảnh ngộ, cũng đã từng
Lấy thơ “ vá lại đường đời
Vọng trong sâu thẳm một thời bình yên”
Tìm trong hơi ấm vần thơ
Kết thành vạt nắng xua mờ màn sương
“ Hơi ấm vần thơ” là luồng sinh khí nuôi dưỡng cả tinh thần, thể chất nhà thơ Bùi Nguyệt như ánh sáng mặt trời nuôi dưỡng những mầm xanh, cho thảo mộc vươn cành, tươi lá và xua tan băng giá của tuyết phủ, sương giăng. Có phải chăng, đó là gia đình, bè bạn, quê hương, đất nước kết thành một khối tình vững chắc làm điểm tựa tinh thần nâng nhẹ bước chân và chắp cánh cho hồn thơ bay bổng.
Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Quê hương chắp cánh tình thương sóng trào
Bốn tiểu đối trong hai câu thơ vừa tạo nên sự hài hòa của nhịp điệu, vừa gợi tả niềm vui như sóng biển dâng trào hòa vào tình yêu quê hương đất nước như một sự đối lập với màn sương mờ mịt ở trên.
Từ cảm xúc ấy, nhà thơ như nhìn thấy hình ảnh người mẹ trẻ ngày nào dưới đêm sao, cất tiếng ru con ngọt ngào, êm ấm, trong một không khí thanh bình và tâm hồn phơi phới như làn gió mùa Thu “cũng lãng du lưng trời”
Đoc đến đây ,tôi lại nhớ tới câu ca dao
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ vừa năm
Lời ru trong bài thơ vừa cụ thể vừa khái quát. Ta có thể hiểu – đó cũng là hình ảnh của chủ thể bài thơ đã từng cất tiếng ầu ơ ru các con thơ, trong mái nhà êm ấm. Âu cũng là một dấu ấn đẹp trong cuộc đời của những người phụ nữ nói chung, của nhân vật trữ tình trong bài thơ nói riêng. Bao kỷ niệm khó quên, cứ hiện lên… hiện lên… trong dòng ký ức, càng làm thổn thức trái tim yêu, khơi dậy cả những điều tê tái:
Gập ghềnh mê lộ tái tê
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Câu thơ đọc lên, nghe như một tiếng thở dài, lay đông tâm can của những ai không vẹn tròn hạnh phúc. Xoáy sâu vào lòng bạn đọc ở tầm khái quát và tính hàm xúc. “Gập ghềnh mê lộ tái tê” Chỉ có 3 từ (hai từ láy và một từ ghép trong một hình ảnh ẩn dụ) thế thôi mà khái quát cả chặng đường đời của người bất hạnh. Mê lộ (Đường mê) có lẽ ở đây tác giả muốn nói tới đường tình gập ghềnh, trắc trở đã dẫn đến sự đau khổ, chua xót, tái tê. Hiểu như thế mới thấy được sự logic của câu thơ tiếp
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Tục ngữ có câu “ miếng ngon nhớ lâu / điều đau nhớ đời” Cái nhớ đời của chủ thề bài thơ là “…câu thề chơi vơi”
Câu thề chơi vơi là câu thề theo mây trôi, gió cuốn. có thể đó là lời thề non nguyện biển mang hàm ý thủy chung đến đầu bạc răng long …Vậy mà người thì nhớ ,kẻ thì quên, dẫn đến cảnh tình chia uyên rẽ thúy.
Thực tế, một điều rất đáng quý của phụ nữ chúng ta là tình yêu chân thật nhưng niềm tin cũng có lúc lại dại khờ. Đời người ta như một ván cờ đi sai một nước là thua cả ván. Chủ thể bài thơ “ Đường đời” có lẽ là người đã rơi vào hoàn cảnh ấy nên bài thơ là một khúc ca buồn.
Buồn thì buồn nhưng không bi luỵ mà vững bước đi lên trên chặng đường phía trước.Tâm hồn thi sỹ vẫn như khoảng trời xanh đã và đang vá lại. chắc chắn nó sẽ đẹp và còn đẹp mãi trong lòng bạn đọc.nhất là những người cùng cảnh ngộ, cũng đã từng
Lấy thơ “ vá lại đường đời
Vọng trong sâu thẳm một thời bình yên”
Còn thân còn phận còn duyên
Trả lờiXóaĐốt thơ gửi khói ưu phiền lên mây !
Gió mang trôi dạt về đây
Trả lờiXóaĐậu vào mái tóc xanh ngày gặp nhau.
Cám ơn anh nhiều.
Em xin nối thêm hai câu
XóaĐã mang trôi dạt về đây
Đậu vào mái tóc xanh ngày gặp nhau.
Cám ơn anh nhiều.
Cảm nhận của bạn Phúc Nguyễn, Chemnitz
Trả lờiXóaPhuc Nguyen: Bài thơ rất hay, hàm xúc, buồn nhưng không bi. Đây cũng là bản lĩnh của tác giả thể hiện trong cuộc sống: lấy thơ làm điểm tựa. Hai cau thơ gợi tả rất tuyệt, thể hiện sự liên tưởng tinh tế cùng tâm hồn bay bổng lãng mạn của thi sỹ : Sắc vàng đan áo mùa thu / Gió heo may cũng lãng ru lưng trời. Bài bình của Ngọc Ánh cũng rất hay!
Thơ của bạn ngọt ngào sâu lắng! Bài bình hay và đồng cảm với tác giả. Xin chúc mừng bạn!
Trả lờiXóa