Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014
THANH THẢN - Bui Nguyet
THANH THẢN
Cuộc đời thanh thản đượm màu xuân
Bão tố sương sa chẳng ngại ngần
Vời vợi biển xanh làn sóng dậy
Vấn vương mây trắng bóng trăng ngân
Tình yêu da diết hòa hương gió
Nỗi nhớ khát khao trải thảm vần
Tâm sự mấy lời thơ gửi gắm
Cuộc đời thanh thản đượm màu xuân.
Bùi Nguyệt, CHLB Đức
Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014
Đọc thơ em - Tho V. H
Nhân ngày sinh của em, anh tặng em một bài thơ nhỏ. Luôn mong em vui khỏe!
----
Đọc thơ em
Tìm trong thơ em nắng ấm
Mà sao băng giá mùa đông
Tìm sóng xanh êm phẳng lặng
Sao đầy giông tố bão lòng?
Ôi cuộc đời ta em ơi!
Có hạt mầm xanh hy vọng
Nuôi trồng chăm chút bao ngày
Đắp đổi bằng muôn đắng cay
Ánh chiều hắt hiu tiếc nuối
Câu thơ trĩu nặng xanh gầy
Muối mặn gừng cay nếm trải
Mười hai bến nước đắng cay
Anh yêu mầm thơ hy vọng
Tràn ngập niềm tin hy vọng
Cuối đường mãi vẫy đợi chờ
V.H
Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014
PHÚT SUY TƯ - Bùi Nguyệt.
Rồi cuộn lại những cọng rơm mềm mại
Kết chặt nhau như tình nặng nghĩa đầy
Kết chặt nhau như tình nặng nghĩa đầy
PHÚT SUY TƯ
Lọc nỗi nhớ lắng sâu trong đáy mắt
Gom những lời trong hình bóng xa xăm
Gạn niềm vui trong ngập đắng mỏi mòn
Vững chân bước đường gập gềnh thăm thẳm
Lúa Đại mạch đã bao mùa bông trổ
Cong sắc màu nhuộm tím những làn mây
Rồi cuộn lại những cọng rơm mềm mại
Kết chặt nhau như tình nặng nghĩa đầy
Bao được mất lấy bồ hòn làm ngọt
Bao đắng cay phải trả giá cho đời
Gạn những dòng ngọt mặn thấm bờ môi
Để đọng lại những ân tình phải trả
Vẫn vững vàng trong biển đời sóng cả
Trải tơ lòng dệt cánh võng vành nôi
Mồ hôi đổ hợp thành dòng suối chảy
Về cội nguồn vui với sóng trùng khơi!
Lọc nỗi nhớ lắng sâu trong đáy mắt
Gom những lời trong hình bóng xa xăm
Gạn niềm vui trong ngập đắng mỏi mòn
Vững chân bước đường gập gềnh thăm thẳm
Lúa Đại mạch đã bao mùa bông trổ
Cong sắc màu nhuộm tím những làn mây
Rồi cuộn lại những cọng rơm mềm mại
Kết chặt nhau như tình nặng nghĩa đầy
Bao được mất lấy bồ hòn làm ngọt
Bao đắng cay phải trả giá cho đời
Gạn những dòng ngọt mặn thấm bờ môi
Để đọng lại những ân tình phải trả
Vẫn vững vàng trong biển đời sóng cả
Trải tơ lòng dệt cánh võng vành nôi
Mồ hôi đổ hợp thành dòng suối chảy
Về cội nguồn vui với sóng trùng khơi!
Chemnitz - Thang 7/ 2014
NHỮNG CÂU THƠ CHẮT TỪ MỒ HÔI VÀ NƯỚC MẮT - Trần Vân Hạc
Theo nguon VanHac.org
NHỮNG CÂU THƠ CHẮT TỪ MỒ HÔI VÀ NƯỚC MẮT
Trần Vân Hạc
Trần Vân Hạc
Đọc tập thơ đầu tay: “Người thứ ba” của Đinh Thị Hường, NXB Hội Nhà văn
năm 2014 người đọc có cảm giác những câu thơ của chị như được chắt ra từ
mồ hôi, nước mắt, chắt ra từ những sóng gió của cuộc đời và ẩn sâu
trong nỗi đau buồn về cuộc đời đa đoan là niềm khát yêu và khát sống,
như một mạch ngầm nuôi những vần thơ và giúp chị đứng lên, vững vàng
trong bể khổ.
Tác giả Đinh Thị Hường tuy mới bước vào nghiệp làm thơ nhưng đã có những bài được đăng trên báo Văn nghệ như bài: “Mất”, “Sao”, “Trộm”… và một số bài đăng trên các báo trung ương và địa phương. Chị đã đặt những bước đi đầu tiên trên thi đàn. Thơ của chị dễ đi vào lòng người bởi trong thơ của chị chứa đầy tâm trạng, những trăn trở, suy ngẫm và chiêm nghiệm rút ra từ cuộc sống không chỉ cho riêng chị mà còn như tiếng lòng của nhiều người phụ nữ có cùng cảnh ngộ. Đây là tâm trạng cô đơn đến lạnh lòng khi phải dứt áo xa quê đi tìm cuộc sống mới:
Quê xa mấy độ xuân rồi
Người xưa không cũ trong tôi bóng hình
Cây đa bóng đổ trời xanh
Con đường vắng, bước chân thành cô đơn
(Màu ta)
Tưởng rằng cuộc ra đi ấy có thể làm nguôi ngoai hình ảnh một con người, một cuộc tình dang dở nhưng làm sao có thể quên được. Câu thơ: “Người xưa không cũ trong tôi bóng hình” như vết hằn ứa máu và những “bước chân thành cô đơn” như bắt đầu cuộc hành trình đơn côi của người phụ nữ mảnh mai trước giông bão cuộc đời. Trên đường đời ấy những gì đang đợi ở phía trước, có ai lường trước được, chỉ biết rằng chặng đường đã qua đầy đau thương mất mát, đến mức chính tác giả cũng không ngờ khi đối diện:
Ta ngỡ ngàng nhìn ta không chớp mắt
Tìm lại ta trong ngày cũ xa rồi
Giật mình soi gương chải tóc
Tóc mây theo gió cuốn trôi
Ẩn hiện pha màu trắng tiếc
Đợi gì ở phía xa xôi?
(Tóc)
Tiếng thở dài tiếc nuối ẩn sau mỗi câu, mỗi chữ và dấu hỏi như cứa vào lòng người. Cũng cái tứ đó bài “Trắc ẩn” lại đưa người đọc đến với sự đan xen của chiêm nghiệm từ chính số phận của mình và cảnh đời đang diễn ra trước mắt:
Đối diện em
Mây trời đi hoang lang thang
Đối diện em
Ngòi bút sững im
Sau đôi mắt tròn ngơ ngác
Em biết nghĩ suy gì?
Sau nụ cười ngu ngơ
Ai biết đời khúc khủy!
Câu hỏi như thoát ra khỏi khuôn khổ của câu chữ, đầy trăn trở, ám ảnh, thức tỉnh lương tri. Không dừng lại ở đó tác giả đưa người đọc đến một sự so sánh đặc biệt:
Có người bắt chước em giả điên trên sân khấu
Còn em cứ lơ ngơ giữa phố
Phố thân quen, em không phải giả vờ
Cái sân khấu cuộc đời đầy cạm bẫy ấy vẫn hiện lên nhân vật trữ tình: “Em” trong trắng, tinh khôi. Dù “Em” có tự nhận:
Em – giọt rượu sót trong chai đóng cặn
Nhưng không ngoài tiệc rượu
Thấm lòng người tất cả vị thơm cay
Sự dâng hiến hết mình cho đức tin dẫu thu về cay đắng vẫn thơm ngát một tình yêu và cháy hết mình.
Thật bất ngờ khi đọc những vần thơ lục bát khá nhuần:
Em đi rớt lại mùa xa
Tiếng mưa lộp độp như là nhớ nhung
Trời neo mây ở lưng chừng
Xanh rêu lối ngõ cầu vồng bắc qua
Tác giả Đinh Thị Hường tuy mới bước vào nghiệp làm thơ nhưng đã có những bài được đăng trên báo Văn nghệ như bài: “Mất”, “Sao”, “Trộm”… và một số bài đăng trên các báo trung ương và địa phương. Chị đã đặt những bước đi đầu tiên trên thi đàn. Thơ của chị dễ đi vào lòng người bởi trong thơ của chị chứa đầy tâm trạng, những trăn trở, suy ngẫm và chiêm nghiệm rút ra từ cuộc sống không chỉ cho riêng chị mà còn như tiếng lòng của nhiều người phụ nữ có cùng cảnh ngộ. Đây là tâm trạng cô đơn đến lạnh lòng khi phải dứt áo xa quê đi tìm cuộc sống mới:
Quê xa mấy độ xuân rồi
Người xưa không cũ trong tôi bóng hình
Cây đa bóng đổ trời xanh
Con đường vắng, bước chân thành cô đơn
(Màu ta)
Tưởng rằng cuộc ra đi ấy có thể làm nguôi ngoai hình ảnh một con người, một cuộc tình dang dở nhưng làm sao có thể quên được. Câu thơ: “Người xưa không cũ trong tôi bóng hình” như vết hằn ứa máu và những “bước chân thành cô đơn” như bắt đầu cuộc hành trình đơn côi của người phụ nữ mảnh mai trước giông bão cuộc đời. Trên đường đời ấy những gì đang đợi ở phía trước, có ai lường trước được, chỉ biết rằng chặng đường đã qua đầy đau thương mất mát, đến mức chính tác giả cũng không ngờ khi đối diện:
Ta ngỡ ngàng nhìn ta không chớp mắt
Tìm lại ta trong ngày cũ xa rồi
Giật mình soi gương chải tóc
Tóc mây theo gió cuốn trôi
Ẩn hiện pha màu trắng tiếc
Đợi gì ở phía xa xôi?
(Tóc)
Tiếng thở dài tiếc nuối ẩn sau mỗi câu, mỗi chữ và dấu hỏi như cứa vào lòng người. Cũng cái tứ đó bài “Trắc ẩn” lại đưa người đọc đến với sự đan xen của chiêm nghiệm từ chính số phận của mình và cảnh đời đang diễn ra trước mắt:
Đối diện em
Mây trời đi hoang lang thang
Đối diện em
Ngòi bút sững im
Sau đôi mắt tròn ngơ ngác
Em biết nghĩ suy gì?
Sau nụ cười ngu ngơ
Ai biết đời khúc khủy!
Câu hỏi như thoát ra khỏi khuôn khổ của câu chữ, đầy trăn trở, ám ảnh, thức tỉnh lương tri. Không dừng lại ở đó tác giả đưa người đọc đến một sự so sánh đặc biệt:
Có người bắt chước em giả điên trên sân khấu
Còn em cứ lơ ngơ giữa phố
Phố thân quen, em không phải giả vờ
Cái sân khấu cuộc đời đầy cạm bẫy ấy vẫn hiện lên nhân vật trữ tình: “Em” trong trắng, tinh khôi. Dù “Em” có tự nhận:
Em – giọt rượu sót trong chai đóng cặn
Nhưng không ngoài tiệc rượu
Thấm lòng người tất cả vị thơm cay
Sự dâng hiến hết mình cho đức tin dẫu thu về cay đắng vẫn thơm ngát một tình yêu và cháy hết mình.
Thật bất ngờ khi đọc những vần thơ lục bát khá nhuần:
Em đi rớt lại mùa xa
Tiếng mưa lộp độp như là nhớ nhung
Trời neo mây ở lưng chừng
Xanh rêu lối ngõ cầu vồng bắc qua
Bây giờ ngơ ngẩn mình ta
Kiễng chân níu gió trượt qua bên trời
Hất cơn mưa, hết sụt sùi
Cơn ta trở lạnh, bùi ngùi nắng hao
(Thu đi)
Nỗi buồn vạn cổ một khi đã ngấm vào thơ sao khó bứt đi đền nhường vậy, mà bứt đi sao được khi cái giá phải trả là những gì đẹp nhất của đời người. Bài thơ nhẹ nhàng, hàm súc, chặt chẽ trong cấu tứ, niêm luật và mang nặng nỗi niềm.
Nỗi đau, cuộc tình tan vỡ được tác giải trải lòng trong bài: “Người thứ ba” cũng là tên tập thơ:
Lại hiện về cái khoảng xa xôi ấy
Anh nắm tay em dung dăng giữa tháng năm hạnh phúc.
Rồi người thứ ba bất chợt
Đến bên anh, dắt anh đi mất
Em ngập lòng những con sóng bạc trôi..!
Câu thơ như hiện thực cuộc sống, không cần chau chuốt, từ “dắt” khá đắt khi nói về sự thụ động dễ bị cám dỗ, sa ngã của người đàn ông và xót xa thay khi:
Đến một chiều mây tàn gió lạnh
Anh tha thẩn một mình, em bắt gặp
Công viên xưa, ghế đá cũ đây rồi
Ta nhìn nhau như người mới quen
Người thứ ba lúc này
Là em
Anh có biết?
Câu thơ như mũi khoan xoáy vào lòng người. Từng nếm trải những đắng cay nhưng trong lòng người phụ nữ không lúc nào vơi những hy vọng, nhưng mỗi lần hy vọng lại thêm một lần xót đau:
Ta đứng chôn chân nhìn mưa
Cuốn đi những niềm thương nhớ
Còn sót lại những gì sau khung cửa
Khoảng trống lặng thinh tím tái chiều thu
Kiễng chân níu gió trượt qua bên trời
Hất cơn mưa, hết sụt sùi
Cơn ta trở lạnh, bùi ngùi nắng hao
(Thu đi)
Nỗi buồn vạn cổ một khi đã ngấm vào thơ sao khó bứt đi đền nhường vậy, mà bứt đi sao được khi cái giá phải trả là những gì đẹp nhất của đời người. Bài thơ nhẹ nhàng, hàm súc, chặt chẽ trong cấu tứ, niêm luật và mang nặng nỗi niềm.
Nỗi đau, cuộc tình tan vỡ được tác giải trải lòng trong bài: “Người thứ ba” cũng là tên tập thơ:
Lại hiện về cái khoảng xa xôi ấy
Anh nắm tay em dung dăng giữa tháng năm hạnh phúc.
Rồi người thứ ba bất chợt
Đến bên anh, dắt anh đi mất
Em ngập lòng những con sóng bạc trôi..!
Câu thơ như hiện thực cuộc sống, không cần chau chuốt, từ “dắt” khá đắt khi nói về sự thụ động dễ bị cám dỗ, sa ngã của người đàn ông và xót xa thay khi:
Đến một chiều mây tàn gió lạnh
Anh tha thẩn một mình, em bắt gặp
Công viên xưa, ghế đá cũ đây rồi
Ta nhìn nhau như người mới quen
Người thứ ba lúc này
Là em
Anh có biết?
Câu thơ như mũi khoan xoáy vào lòng người. Từng nếm trải những đắng cay nhưng trong lòng người phụ nữ không lúc nào vơi những hy vọng, nhưng mỗi lần hy vọng lại thêm một lần xót đau:
Ta đứng chôn chân nhìn mưa
Cuốn đi những niềm thương nhớ
Còn sót lại những gì sau khung cửa
Khoảng trống lặng thinh tím tái chiều thu
Bóng người đi dần khuất trong mưa
Một người đợi… dẫu biết rằng không thể
Tất cả theo mưa dạt vào dâu bể
Còn lại ta thổn thức niệm mùa
Một người đợi… dẫu biết rằng không thể
Tất cả theo mưa dạt vào dâu bể
Còn lại ta thổn thức niệm mùa
Sau cơn mưa trời đất đẹp như mơ
Ta đẫm nước nép mình trong lặng lẽ
Cầu vồng bắc vào ai nơi bậu cửa
Khoảng trống dắt tìm cơn lũ ngày xưa!
(Nơi cầu vồng đón đợi)
Ánh cầu vồng bảy sắc lung linh nơi bậu cửa tưởng chừng khẽ giơ tay là cầm nắm được vậy mà lại tạo ra một khoảng trống đáng sợ của những ngày đã qua, những sắc màu của hy vọng vụt hóa thành ảo ảnh. Thật xót xa khi chứng kiến cảnh:
Hai ta tự nhốt
Chung một mái nhà
Bồ hòn làm ngọt
Bóng thời gian qua
(Mất)
Con người tự cầm tù trong chính ngôi nhà của mình. Hai câu cuối như hai vế câu đối mang đầy sức nặng của đức hy sinh của người vợ và cái giá phải trả khi cuộc đời như bóng câu qua cửa sổ. Cứ tưởng tất cả sẽ qua đi nhưng làm sao quên được khi tuổi xuân với bao khát vọng đã tan thành mây khói:
Em đi mải miết
Lạc vào tim anh
Quẩn quanh suốt thời con gái
Cửa đóng then cài bức bối
Ta đẫm nước nép mình trong lặng lẽ
Cầu vồng bắc vào ai nơi bậu cửa
Khoảng trống dắt tìm cơn lũ ngày xưa!
(Nơi cầu vồng đón đợi)
Ánh cầu vồng bảy sắc lung linh nơi bậu cửa tưởng chừng khẽ giơ tay là cầm nắm được vậy mà lại tạo ra một khoảng trống đáng sợ của những ngày đã qua, những sắc màu của hy vọng vụt hóa thành ảo ảnh. Thật xót xa khi chứng kiến cảnh:
Hai ta tự nhốt
Chung một mái nhà
Bồ hòn làm ngọt
Bóng thời gian qua
(Mất)
Con người tự cầm tù trong chính ngôi nhà của mình. Hai câu cuối như hai vế câu đối mang đầy sức nặng của đức hy sinh của người vợ và cái giá phải trả khi cuộc đời như bóng câu qua cửa sổ. Cứ tưởng tất cả sẽ qua đi nhưng làm sao quên được khi tuổi xuân với bao khát vọng đã tan thành mây khói:
Em đi mải miết
Lạc vào tim anh
Quẩn quanh suốt thời con gái
Cửa đóng then cài bức bối
Le thê mệt mỏi
Đoạn tuyệt chân trời tã lót
Ngày tháng dài
Gồng gánh nỗi niềm đắng đót khôn nguôi
(Cũ)
Những câu thơ mang những hình ảnh lạ nhưng đa nghĩa. Xót xa thay khi: “Chân trời tã lót” thường là niềm hạnh phúc thì nay là nỗi buồn đau bức bối.
Một người phụ nữ đẹp, lại tự do tất yếu có những cánh chim kể cả đã có tổ vẫn cất lên những tiếng hót mật ngọt nhằm chinh phục nhưng những gì đã trải qua luôn làm người phụ nữ lo sợ không dám đón nhận:
Anh đừng nhắn tin nữa nhé
Em không mong đợi gì đâu
Nẻo về mây đen chặn lối
Tóc xanh bạc cả mái đầu
Tình cũ nay đà phai nhạt
Hững hờ chết cả tin yêu…
(Đừng)
Có ai không khao khát một tình yêu chân thành, một gia đình hạnh phúc, nhưng những gì đã trải qua luôn làm cho người phụ nữ lo sợ, thậm chí lạnh lòng, biện pháp tu từ ẩn dụ chuyển tải nội dung thật tinh tế và sâu sắc.
Có lúc người phụ nữ “Tự vấn”, nghi ngờ cả thực tại cùng quá khứ:
Thời gian đôi khi để quên vài thứ
Cái sót lại dằn vặt và thôi thúc
Đôi khi ta tự hỏi:
Ta là ai trong quá khứ
Dẫu có lúc hát lên nhưng những lời hát bị nỗi buồn đau trì níu:
Trong quạnh vắng tiếng hát cất lên
Câu cuối bài hát buồn
Bầu không gian vón lạnh
Lạnh hơn
…
Bất an những con chữ cựa quậy
Hít thở, dẫy giụa
Bật mầm thơ
Bốn bức tường như mùa xuân thức dậy.
(Tiếng hát)
Tứ thơ hay quá, những tưởng những gì đã trải qua làm cho người phụ nữ trong thơ của Đinh Thị Hường suốt cuộc đời chỉ đầy nước mắt và lo sợ nhưng kiêu hãnh thay sự “dẫy giụa” và “hít thở” ấy chính là nghị lực và ý chí của những con người luôn nhìn về phía trước, vươn lên trong cuộc sống.
Thơ của Đinh Thị Hường có thể nói là tiếng lòng của chị. Tuy những cảm xúc bắt nguồn từ chính cuộc đời nhưng nhiều người phụ nữ và cả đấng mày râu thấy mình trong đó. Đặc biệt khi tính hai mặt của thời mở cửa đang nhẹ nhàng len vào từng ngôi nhà, từng con người. Trong thơ chị ta thấy đầy tâm trạng, màu sắc, âm thanh và nhạc điệu và bật ra khỏi câu chữ là thông điệp về tình yêu và lối sống, trách nhiệm của mỗi người với hạnh phúc gia đình và tương lai con cháu. Vượt lên những u ám, của cuộc đời bất hạnh le lói lòng vị tha, đức hy sinh, chịu thương chịu khó và nghị lực vươn lên chiến thắng số phận của người phụ nữ.
Đoạn tuyệt chân trời tã lót
Ngày tháng dài
Gồng gánh nỗi niềm đắng đót khôn nguôi
(Cũ)
Những câu thơ mang những hình ảnh lạ nhưng đa nghĩa. Xót xa thay khi: “Chân trời tã lót” thường là niềm hạnh phúc thì nay là nỗi buồn đau bức bối.
Một người phụ nữ đẹp, lại tự do tất yếu có những cánh chim kể cả đã có tổ vẫn cất lên những tiếng hót mật ngọt nhằm chinh phục nhưng những gì đã trải qua luôn làm người phụ nữ lo sợ không dám đón nhận:
Anh đừng nhắn tin nữa nhé
Em không mong đợi gì đâu
Nẻo về mây đen chặn lối
Tóc xanh bạc cả mái đầu
Tình cũ nay đà phai nhạt
Hững hờ chết cả tin yêu…
(Đừng)
Có ai không khao khát một tình yêu chân thành, một gia đình hạnh phúc, nhưng những gì đã trải qua luôn làm cho người phụ nữ lo sợ, thậm chí lạnh lòng, biện pháp tu từ ẩn dụ chuyển tải nội dung thật tinh tế và sâu sắc.
Có lúc người phụ nữ “Tự vấn”, nghi ngờ cả thực tại cùng quá khứ:
Thời gian đôi khi để quên vài thứ
Cái sót lại dằn vặt và thôi thúc
Đôi khi ta tự hỏi:
Ta là ai trong quá khứ
Dẫu có lúc hát lên nhưng những lời hát bị nỗi buồn đau trì níu:
Trong quạnh vắng tiếng hát cất lên
Câu cuối bài hát buồn
Bầu không gian vón lạnh
Lạnh hơn
…
Bất an những con chữ cựa quậy
Hít thở, dẫy giụa
Bật mầm thơ
Bốn bức tường như mùa xuân thức dậy.
(Tiếng hát)
Tứ thơ hay quá, những tưởng những gì đã trải qua làm cho người phụ nữ trong thơ của Đinh Thị Hường suốt cuộc đời chỉ đầy nước mắt và lo sợ nhưng kiêu hãnh thay sự “dẫy giụa” và “hít thở” ấy chính là nghị lực và ý chí của những con người luôn nhìn về phía trước, vươn lên trong cuộc sống.
Thơ của Đinh Thị Hường có thể nói là tiếng lòng của chị. Tuy những cảm xúc bắt nguồn từ chính cuộc đời nhưng nhiều người phụ nữ và cả đấng mày râu thấy mình trong đó. Đặc biệt khi tính hai mặt của thời mở cửa đang nhẹ nhàng len vào từng ngôi nhà, từng con người. Trong thơ chị ta thấy đầy tâm trạng, màu sắc, âm thanh và nhạc điệu và bật ra khỏi câu chữ là thông điệp về tình yêu và lối sống, trách nhiệm của mỗi người với hạnh phúc gia đình và tương lai con cháu. Vượt lên những u ám, của cuộc đời bất hạnh le lói lòng vị tha, đức hy sinh, chịu thương chịu khó và nghị lực vươn lên chiến thắng số phận của người phụ nữ.
Hà Nội 23.7.2014
Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014
KHẨN CẦU LIỆT SỸ - Bui Nguyet
KHẨN CẦU LIỆT SỸ
Khẩn cầu liệt sỹ khắp muôn nơi
Đông hải nguy cơ biến động rồi
Quả cảm trái tim còn phát sáng
Kiên cường khí phách vẫn bừng soi
Máu xương đã giữ xanh màu đất
Công trạng còn tô thắm sắc trời
Chung sức hồn thiêng xin trợ giúp
Cùng nhau giữ biển các anh ơi!
2 / 7/ 2014
Bùi Nguyệt
(Chemnitz , CHLB Đức)
-------------------
ÂM PHÙ DƯƠNG TRỢ
( Họa “ Khẩn cầu liệt sỹ” )
Liệt sỹ vân du khắp mọi nơi
Đọc thơ khẩn nguyện đã về rồi!
Huy chương lấp lánh trên mây tỏa
Khí thế hào hùng dưới biển soi
Bám sát Giàn khoan *cồn mặt sóng
Đi theo hải cảnh rợp khunng trời
Truyền thống ngàn năm gìn giữ nước
Âm phù dương trợ Việt Nam ơi!
Vũng Tàu, 4/ 7/ 2014
Hoàng Tấn Đạt
*GK 981
Thứ Hai, 21 tháng 7, 2014
TĂM DÒNG SÔNG TRĂNG - Bùi Nguyệt
TĂM DÒNG SÔNG TRĂNG
Nước sông trôi êm ả
Dang rộng đón vào lòng
Bờ vai trần thon thả
Thắt đáy hình lưng ong
Trăng lung linh soi tỏ
Sao nhấp nháy mắt cười
Sững sờ làn nước mát
Mơn man phủ làn môi
Thả đắm mình vờn Trăng
Sóng từng đợt dạt dào
Gió thơm huơng đồng nôi
Cảm thấy lòng xôn xao
Dòng sông nối nhịp xanh
Gợn đôi bờ sóng vỗ
Thấp thoáng bóng hình anh
Nồng nàn trong hơi thở
Bùi Nguyệt
Thứ Ba, 15 tháng 7, 2014
NHỮNG KHÚC NHẠC TRẦM TRONG "THƠ VIỆT Ở ĐỨC" - Bui Nguyet
Buổi ra mắt "Thơ Việt ở Đức" " 28/6/2014
NHỮNG KHÚC NHẠC TRẦM TRONG "THƠ VIỆT Ở ĐỨC"
Bùi Nguyệt
Đọc "Thơ Việt ở Đức", ta hiểu được phần nào tình cảnh của từng tác giả nói riêng và cộng đồng người Việt nơi viễn xứ nói chung. Có thể nói, tập thơ là một bức tranh hiện thực của cuộc sống tha hương, được khắc họa bằng những gam màu đậm nhạt khác nhau. Đó là tiếng hát của những con tim cất lên từ nhiều cung bậc, là tiếng lòng khắc khoải trong những đêm thâu, là cái rét cắt da trong sương giăng tuyết phủ, là nỗi nhớ cồn cào về quê hương đất nước. Có nhiều bài của những cây bút ở phái đẹp được xem là những khúc nhạc trầm. khi đọc lên, ta cảm thấy như các chị đã vớt ngôn từ trong dòng suối nước mắt gửi vào thơ.
Đọc thơ của hơn ba mươi tác giả nữ trong tập “Thơ Việt ở Đức” tôi thấy phần nhiều là nỗi nhớ, tình thương là tiếng lòng khao khát, là những lời tâm sự trong đêm, và những nỗi đau xé lòng cùng bao nỗi thiệt thòi chồng chất mà chị em phái yếu chúng tôi phải gánh chịu. Để rồi có những lời bật ra từ những dòng cảm xúc trào dâng, từ tấm lòng chân thật bao dung trong những đắng cay mặn chát của nước mắt mồ hôi, nên thơ cũng là nước mắt, nước mắt cũng là thơ.
Bao mùa lá đã thay màu
Ôm con thổn thức nhịp cầu giấc mơ
Mẹ hòa nước mắt vào thơ
Khẽ ầu ơ... thả vần mờ đêm sương
(Viết cho con)
"Phải xa con trong lúc các con còn nhỏ, người mẹ nhớ con trong nỗi nhớ tột cùng. Để rồi hàng đêm chị nối nhịp cầu giấc mơ ôm con trong tưởng tượng, gọi con trong thần giao cách cảm, trong giấc mơ của giấc ngủ chập chờn. Thế là trong tiềm thức đã cất tiếng ru con trong tâm tưởng. Những giọt nước măt chảy tràn suốt canh thâu trong đêm mờ thổn thức của người mẹ trẻ đã hòa vào thơ, thả những vần thơ làm mờ cả đêm sương. Một không gian buồn đã trùm lên tâm hồn người mẹ. Đây là hình ảnh ẩn dụ, nhưng không hề ẩn dụ- đó là nỗi đau rất thật của cảnh tình mẹ phải xa con." (Ngọc Ánh)
Hơn ba mươi tác giả nữ trong tập thơ là các mảnh đời khác nhau, nhưng cùng chung cảnh ngộ tha hương, đều mang nặng niềm thương nỗi nhớ đất Tổ, quê cha. Họ đến nơi đất khách quê người từ khi mái tóc còn xanh, má hồng còn thắm, tràn trề sinh lực của tuổi thanh xuân.Ôi! vậy mà tính đến nay, đã xấp xỉ một phần ba thế kỷ, những mái tóc dài, những dáng lưng thon ấy đã bị thời gian gặm nhấm trong cuộc mưu sinh dưới không gian mênh mang sương tuyết .
Bài thơ "Sao anh hờ hững" của tác giả Quỳnh Nga cũng làm ta xót xa trước tâm trạng bâng khuâng, chờ đợi:
Mắt buồn nhìn về cuối dòng sông
Hoàng hôn giấu giọt nắng cuối cùng
Bâng khuâng, em nhớ, em chờ mãi
Nhòa lệ... "anh còn nhớ em không?"
Sông thì cuối dòng, ngày thì cuối ngày, giọt nắng cũng cuối cùng. Điệp từ “Cuối” nằm trong các hình ảnh ở đây gợi cho ta sự liên tưởng và đồng cảm cùng tác giả. Tác giả nhìn về cuối dòng sông hay chính là đang nghĩ về cuối dòng đời? Và giọt nắng cuối cùng kia phải chăng cũng là tia hy vọng cuối cùng về một người ở chân trời xa xôi tít tắp? Quả thật, rất logic với hai câu thơ tiếp:
Bâng khuâng, em nhớ, em chờ mãi
Nhòa lệ... "anh còn nhớ em không?"
Cảnh và tình trong khổ thơ cùng chung một gam buồn. Em buồn cũng đúng thôi, vì em đã nhớ nhiều mong mãi, và sự nhớ thương, chờ đợi ấy không kìm nổi hai dòng lệ ứa chẳng biết là “Anh còn nhớ em không”? Một câu hỏi tu từ đặt đúng chỗ làm cho sự mong chờ khắc khoải đươc dâng lên theo dòng cảm xúc.
Tác giả Nguyễn Thị Ngọc Loan cũng không ngoài tâm cảnh ấy, chị cảm thấy bâng khuâng trống vắng
Bên sông bến cũ con thuyền vắng
Bãi cỏ đìu hiu chẳng bóng người
(Nguyễn Thị Ngọc Loan -Vào Thu)
Sông, bến, thuyền đều là những hình ảnh ẩn dụ khá quen thuộc. Dòng sông chính là dòng đời. Bến sông chính là hình ảnh người phụ nữ chung thủy đợi chờ, con thuyền là đấng mày râu nay nơi góc bể, mai phía chân trời để bến bờ vẫn ngày đêm trông ngóng.
Bài thơ "Vẫn một mình em" của tác giả Kim Ngân, nhân vật trữ tình cũng trong hoàn cảnh mòn mỏi chờ đợi:
Xin lỗi em yêu! Anh chẳng thể chở về
Anh sẽ tới một miền Tây khát vọng
Cuộc sống phồn hoa rực rỡ muôn màu
Em hãy đợi, hãy chờ và thế nhé!
Nhưng rồi hứa hẹn cũng chỉ là hứa hẹn,chờ mong thì vẫn cứ chờ mong. Kết quả cuối cùng là:
Vẫn một mình em một nách hai con
…
Vẫn một mình em lặng lẽ với thời gian
(Kim Ngân -Vẫn một mình em)
Nguyễn Thanh trang thì đưa người đọc tới một không gian và thời gian dễ cồn cào nhung nhớ, để thổ lộ tiếng lòng:
Em vẫn về trong thơ anh đêm đêm
Dòng chữ nhỏ, bóng hình xưa ẩn hiện
Em vẫn về giữa bao nhiêu kỷ niệm
Em vẫn về giữa bao nỗi nhớ nhung
(Nguyễn Thanh Trang -Chắc tại mùa thu)
Điệp ngữ “Em vẫn về” thể hiện sư khát khao, nhung nhớ nghĩa cũ tình xưa, chẳng bao giờ phai nhạt cho dù tình cảm ấy, giờ đây, chỉ còn lưu dấu trong những dòng thơ và ẩn hiện trong tư duy, tưởng tượng.
Khác với Thanh Trang, tác giả Đặng Thị Hương đã đưa chúng ta vào cõi mộng, trong trạng thái xuất hồn qua những câu thơ khá độc đáo:
Mỗi đêm khuya thanh khí thượng ngang trời
Hồn nhè nhẹ bay lên cùng sương khói
Bỏ lại phàm thân mê man mệt mỏi
Nhằm phương Nam hồn mải miết bay về.
(Đặng Thị Huơng -Mộng du)
Tác giả Nguyễn Thị Lý ôn cố để tri tân:
Nhớ khi chia củ sắn lùi
"Ô quan đánh tú" ngọt bùi có nhau
Tóc xanh đã điểm tóc nâu
Tình người vẫn giữ một màu thanh xuân
(Nguyễn Thị Lý -Về quê Ngoại)
Ra đi từ tuổi thanh xuân, nay mái tóc đã đổi màu nhưng tình nghĩa thì trước sau không hề thay đổi mà luôn luôn canh cánh trong lòng chị
Ở nơi viễn xứ khi Xuân về, Tết đến lại trỗi dậy nỗi nhớ quê hương cồn cào da diết, tác giả Trịnh Thị Mùi đã phải thốt lên:
Chao ôi! Khoảng trống lòng ta
Đó là cố quốc, đó là cố huơng
Muôn đời vẫn cứ vấn vuơng
Vì ta thiếu vắng quê huơng, gia đình
(Trịnh Thị Mùi -Tết ơi)
Sự dồn nén cảm xúc của bao tháng ngày tích tụ nỗi nhớ, niềm thương quê hương, đất nước trong lòng chị như được bật lên, ở từ cảm thán "Chao ôi!", ta càng thấy rõ sự trống trải, vì thiếu vắng hình bóng những người thân trong gia đình làng xóm khi Tết đến Xuân về. Cái khoảng trống và thiếu vắng này ở đây thật khó lấp đầy vì nỗi nhớ tình thương thì vô cùng vô tận. Nó cũng được thể hiện ở nhiều khía cạnh, nhiều cung bậc trong nhiều bài thơ của chị.
Bài “Hãy gửi cho em” của Thu Hà đã thể hiện tình yêu Tổ quốc nồng nàn. Chị muốn lấp đầy nỗi nhớ bằng một góc trời xứ sở, quê hương qua nghệ thuật ẩn dụ và hoán dụ:
Gửi cho em cả một góc bầu trời
Của Việt Nam quê huơng em yêu dấu
Xa quê hương ta mới nhìn được thấu
Tình yêu này xin hãy gửi cho em.
(Hãy gửi cho em -Thu Hà Berlin)
Tác giả Giáp Thị Ngọ nhớ thương người mẹ cực khổ tảo tần và người cha đã nằm trong lòng đất bằng những dòng thơ xúc động lòng người, qua những từ tượng hình gợi cảm:
Rất nhiều kỷ niệm còn in
Con về tìm lại nổi chìm ngày xưa
Mộ cha sũng ướt sương mưa
Mồ hôi mẹ chảy mặn chua một đời
(Giáp Thị Ngọ -Lời ru mẹ).
Hình ảnh người mẹ dịu hiền hiện lên trong những buổi trời chiều nhung nhớ trong thơ tác giả Trương Thị Hoa Lài cũng làm ta xúc động:
Chiều nay gió thì thầm gợi kể
Con chạnh buồn nâng nhẹ chiều thêm
Chiều làm con đắng chát môi mềm
Chiều và mẹ...êm đềm như sông chảy.
(Chiều buồn nhớ mẹ -Trương Thị Hoa Lài)
Tục ngữ có câu:
Có rách áo mới thương người áo rách
Có đói cơm mới thương kẻ lạnh lòng
Ở xứ người, chúng tôi không rách áo, không đói cơm, nhưng quả thật chúng tôi đói tình. Đó là tình gia đình, tình quê hương đất nước. Chúng tôi thèm nghe từng làn điệu dân ca, tiếng gà gáy sáng đến tiếng gọi nhau của chòm xóm láng giềng, tiếng rao ngày đêm của những người buôn thúng bán bưng, khao khát mọi âm thanh, hình ảnh của gia đình, quê hương, đất nước.
Có thể nói "Thơ Việt ở Đức" Là những dòng nhật ký, là bức tranh hiện thực cuộc sống, mà chị em phụ nữ chúng tôi đã trải nghiệm, là bức tranh tâm trạng, là:
Tiếng lòng thao thiêt nơi viễn xứ
Như giàn hợp xướng quyện thanh âm
Từ dòng nhạc lý tim bừng lửa
Thì những bài thơ, đoạn thơ trong bài viết này là những khoảng lặng của tâm hồn, là những khúc nhạc trầm buồn cất lên từ những con tim bên phái đẹp. Xin được sự đồng cảm và nâng niu của cộng đồng người Việt Nam ở Đức chúng ta nói riêng và toàn thể bạn đọc nói chung!
Ngày 15/7/2014
Bùi Nguyệt
(Chemnitz, CHLB Đức)
Chủ Nhật, 13 tháng 7, 2014
ĐƯỜNG ĐỜI -Thơ Bùi Nguyệt - LỜI BÌNH CỦA NGỌC ÁNH
ĐƯỜNG ĐỜI
Tìm trong hơi ấm vần thơ
Kết thành vạt nắng xua mờ màn sương
Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Quê hương chắp cánh tình thương sóng trào
Sao khuya gợi nhớ đêm nào
Ấm êm tình mẹ ngọt ngào lời ru
Sắc vàng đan áo mùa thu
Gió heo may cũng lãng du lưng trời
Tìm trong đắng đót những lời
Ngăn luồng cát bụi dập vùi đam mê
Gập ghềnh mê lộ tái tê
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Bài thơ vá lại đường đời
Vọng trong sâu thẳm một thời bình yên.
Bùi Nguyệt
Chemnitz, CHLB Đức
------------------
LỜI BÌNH CỦA NGỌC ÁNH
Thơ là cộng hưởng của tâm hồn và trí
tuệ, là tiếng hát của con tim cất lên khi trầm, khi bổng tùy theo cảm
xúc, xuất xứ của nó. Có người lấy thơ để thả hồn vào trời trăng mây
nước, có người làm thơ là phương tiện để giao lưu ,ngâm vịnh…Còn Bùi
Nguyệt lấy thơ làm người bạn tri âm, tri kỷ, là một bờ vai, một điểm tựa
tinh thần không thể thiếu vắng trong cuộc sống của nhà thơ. Cũng như
ngày xưa, ông Phùng Quán cũng đã thốt lên” Những lúc ngã lòng tôi vịn
câu thơ mà đứng dậy” . Có nằm trong những hoàn cảnh ấy, chúng ta càng
thấy đồng cảm với nhà thơ:
Tìm trong hơi ấm vần thơ
Kết thành vạt nắng xua mờ màn sương
“ Hơi ấm vần thơ” là luồng sinh khí nuôi dưỡng cả tinh thần, thể chất nhà thơ Bùi Nguyệt như ánh sáng mặt trời nuôi dưỡng những mầm xanh, cho thảo mộc vươn cành, tươi lá và xua tan băng giá của tuyết phủ, sương giăng. Có phải chăng, đó là gia đình, bè bạn, quê hương, đất nước kết thành một khối tình vững chắc làm điểm tựa tinh thần nâng nhẹ bước chân và chắp cánh cho hồn thơ bay bổng.
Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Quê hương chắp cánh tình thương sóng trào
Bốn tiểu đối trong hai câu thơ vừa tạo nên sự hài hòa của nhịp điệu, vừa gợi tả niềm vui như sóng biển dâng trào hòa vào tình yêu quê hương đất nước như một sự đối lập với màn sương mờ mịt ở trên.
Từ cảm xúc ấy, nhà thơ như nhìn thấy hình ảnh người mẹ trẻ ngày nào dưới đêm sao, cất tiếng ru con ngọt ngào, êm ấm, trong một không khí thanh bình và tâm hồn phơi phới như làn gió mùa Thu “cũng lãng du lưng trời”
Đoc đến đây ,tôi lại nhớ tới câu ca dao
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ vừa năm
Lời ru trong bài thơ vừa cụ thể vừa khái quát. Ta có thể hiểu – đó cũng là hình ảnh của chủ thể bài thơ đã từng cất tiếng ầu ơ ru các con thơ, trong mái nhà êm ấm. Âu cũng là một dấu ấn đẹp trong cuộc đời của những người phụ nữ nói chung, của nhân vật trữ tình trong bài thơ nói riêng. Bao kỷ niệm khó quên, cứ hiện lên… hiện lên… trong dòng ký ức, càng làm thổn thức trái tim yêu, khơi dậy cả những điều tê tái:
Gập ghềnh mê lộ tái tê
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Câu thơ đọc lên, nghe như một tiếng thở dài, lay đông tâm can của những ai không vẹn tròn hạnh phúc. Xoáy sâu vào lòng bạn đọc ở tầm khái quát và tính hàm xúc. “Gập ghềnh mê lộ tái tê” Chỉ có 3 từ (hai từ láy và một từ ghép trong một hình ảnh ẩn dụ) thế thôi mà khái quát cả chặng đường đời của người bất hạnh. Mê lộ (Đường mê) có lẽ ở đây tác giả muốn nói tới đường tình gập ghềnh, trắc trở đã dẫn đến sự đau khổ, chua xót, tái tê. Hiểu như thế mới thấy được sự logic của câu thơ tiếp
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Tục ngữ có câu “ miếng ngon nhớ lâu / điều đau nhớ đời” Cái nhớ đời của chủ thề bài thơ là “…câu thề chơi vơi”
Câu thề chơi vơi là câu thề theo mây trôi, gió cuốn. có thể đó là lời thề non nguyện biển mang hàm ý thủy chung đến đầu bạc răng long …Vậy mà người thì nhớ ,kẻ thì quên, dẫn đến cảnh tình chia uyên rẽ thúy.
Thực tế, một điều rất đáng quý của phụ nữ chúng ta là tình yêu chân thật nhưng niềm tin cũng có lúc lại dại khờ. Đời người ta như một ván cờ đi sai một nước là thua cả ván. Chủ thể bài thơ “ Đường đời” có lẽ là người đã rơi vào hoàn cảnh ấy nên bài thơ là một khúc ca buồn.
Buồn thì buồn nhưng không bi luỵ mà vững bước đi lên trên chặng đường phía trước.Tâm hồn thi sỹ vẫn như khoảng trời xanh đã và đang vá lại. chắc chắn nó sẽ đẹp và còn đẹp mãi trong lòng bạn đọc.nhất là những người cùng cảnh ngộ, cũng đã từng
Lấy thơ “ vá lại đường đời
Vọng trong sâu thẳm một thời bình yên”
Tìm trong hơi ấm vần thơ
Kết thành vạt nắng xua mờ màn sương
“ Hơi ấm vần thơ” là luồng sinh khí nuôi dưỡng cả tinh thần, thể chất nhà thơ Bùi Nguyệt như ánh sáng mặt trời nuôi dưỡng những mầm xanh, cho thảo mộc vươn cành, tươi lá và xua tan băng giá của tuyết phủ, sương giăng. Có phải chăng, đó là gia đình, bè bạn, quê hương, đất nước kết thành một khối tình vững chắc làm điểm tựa tinh thần nâng nhẹ bước chân và chắp cánh cho hồn thơ bay bổng.
Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Quê hương chắp cánh tình thương sóng trào
Bốn tiểu đối trong hai câu thơ vừa tạo nên sự hài hòa của nhịp điệu, vừa gợi tả niềm vui như sóng biển dâng trào hòa vào tình yêu quê hương đất nước như một sự đối lập với màn sương mờ mịt ở trên.
Từ cảm xúc ấy, nhà thơ như nhìn thấy hình ảnh người mẹ trẻ ngày nào dưới đêm sao, cất tiếng ru con ngọt ngào, êm ấm, trong một không khí thanh bình và tâm hồn phơi phới như làn gió mùa Thu “cũng lãng du lưng trời”
Đoc đến đây ,tôi lại nhớ tới câu ca dao
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh chày thức đủ vừa năm
Lời ru trong bài thơ vừa cụ thể vừa khái quát. Ta có thể hiểu – đó cũng là hình ảnh của chủ thể bài thơ đã từng cất tiếng ầu ơ ru các con thơ, trong mái nhà êm ấm. Âu cũng là một dấu ấn đẹp trong cuộc đời của những người phụ nữ nói chung, của nhân vật trữ tình trong bài thơ nói riêng. Bao kỷ niệm khó quên, cứ hiện lên… hiện lên… trong dòng ký ức, càng làm thổn thức trái tim yêu, khơi dậy cả những điều tê tái:
Gập ghềnh mê lộ tái tê
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Câu thơ đọc lên, nghe như một tiếng thở dài, lay đông tâm can của những ai không vẹn tròn hạnh phúc. Xoáy sâu vào lòng bạn đọc ở tầm khái quát và tính hàm xúc. “Gập ghềnh mê lộ tái tê” Chỉ có 3 từ (hai từ láy và một từ ghép trong một hình ảnh ẩn dụ) thế thôi mà khái quát cả chặng đường đời của người bất hạnh. Mê lộ (Đường mê) có lẽ ở đây tác giả muốn nói tới đường tình gập ghềnh, trắc trở đã dẫn đến sự đau khổ, chua xót, tái tê. Hiểu như thế mới thấy được sự logic của câu thơ tiếp
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Tục ngữ có câu “ miếng ngon nhớ lâu / điều đau nhớ đời” Cái nhớ đời của chủ thề bài thơ là “…câu thề chơi vơi”
Câu thề chơi vơi là câu thề theo mây trôi, gió cuốn. có thể đó là lời thề non nguyện biển mang hàm ý thủy chung đến đầu bạc răng long …Vậy mà người thì nhớ ,kẻ thì quên, dẫn đến cảnh tình chia uyên rẽ thúy.
Thực tế, một điều rất đáng quý của phụ nữ chúng ta là tình yêu chân thật nhưng niềm tin cũng có lúc lại dại khờ. Đời người ta như một ván cờ đi sai một nước là thua cả ván. Chủ thể bài thơ “ Đường đời” có lẽ là người đã rơi vào hoàn cảnh ấy nên bài thơ là một khúc ca buồn.
Buồn thì buồn nhưng không bi luỵ mà vững bước đi lên trên chặng đường phía trước.Tâm hồn thi sỹ vẫn như khoảng trời xanh đã và đang vá lại. chắc chắn nó sẽ đẹp và còn đẹp mãi trong lòng bạn đọc.nhất là những người cùng cảnh ngộ, cũng đã từng
Lấy thơ “ vá lại đường đời
Vọng trong sâu thẳm một thời bình yên”
Thứ Tư, 9 tháng 7, 2014
ĐẸP VỚI ĐỜI - Bùi Nguyệt
ĐẸP VỚI ĐỜI
Thế thái nhân sinh chuyện đã rôi
Đường dài đắng đót chẳng chơi vơi
Hoa kia nhạt nắng nên không thắm
Lá ấy đầm mưa vẫn rất tươi
khi thấy tâm tình không rộng mở
Cho nên chia sẻ cũng vừa thôi
Khoảng trời thơ phú luôn bay bổng
Khúc nhạc chung vui đẹp với đời.
Bùi Nguyệt, CHLB Duc
Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2014
VẤN VƯƠNG - Bùi Nguyệt
Vấn vương
Nhìn ảnh bâng khuâng nhớ mái trường
Thầy trò bè bạn rất yêu thương
Thắm tươi cánh phượng còn in đậm
Dĩ vãng hiện về cứ vấn vương.
Bùi Nguyệt
--
CÁNH PHƯỢNG XƯA -Thơ Bùi Nguyệt - Nhạc Phan Văn Bích - Ca sỹ Thiện Thảo
http://www.youtube.com/watch?v=8x2rlOPN1GY
Thứ Tư, 2 tháng 7, 2014
CẢM NHẬN BÀI THƠ - SAO ANH HỜ HỮNG
SAO ANH HỜ
HỮNG
Mắt buồn nhìn về cuối dòng sông
Hoàng hôn giấu giọt nắng cuối cùng
Bâng khuâng, em nhớ, em chờ mãi
Nhòa lệ... "anh còn nhớ em không?"
Cứ mong, cứ đợi, cứ chờ trông?
Mà anh hờ hững chẳng mủi lòng
Ước gì em không mong anh nữa
Để đỡ đau lòng... mỏi mắt trông.
Hỏi lòng lần nữa - Giữa mênh mông
Còn nhớ tình ta những đêm nồng
Hoa em nở mãi - Hương chờ đón.
Phương xa, từng đêm... em vẫn mong.
Quỳnh Nga (Berlin)
Mở đầu bài thơ là cảnh hoàng hôn trên sông, trong tâm trạng bâng khuâng, nhung nhớ bạn tình:
Mắt buồn nhìn về cuối dòng sông
Hoàng hôn giấu giọt nắng cuối cùng
Sông
thì cuối dòng, ngày thì cuối ngày, giọt nắng cũng cuối cùng. Điệp từ
“Cuối” nằm trong các hình ảnh ở đây gợi cho ta sự liên tưởng và đồng cảm
cùng tác giả. Tác giả nhìn về cuối dòng sông hay chính là đang nghĩ về
cuối dòng đời? Và giọt nắng cuối cùng kia phải chăng cũng là tia hy vọng
cuối cùng về một người ở chân trời xa xôi tít tắp? Quả thật, rất logic
với hai câu thơ tiếp
Bâng khuâng, em nhớ, em chờ mãi
Nhòa lệ... "anh còn nhớ em không?"
Cảnh
và tình trong khổ thơ cùng chung một gam buồn. Em buồn cũng đúng thôi,
vì em đã nhớ nhiều mong mãi, và sự nhớ thương, chờ đợi ấy không kìm nổi
hai dòng lệ ứa chẳng biết là “Anh còn nhớ em không”? Một câu hỏi tu từ
đặt đúng chỗ làm cho sự mong chờ khắc khoải đươc dâng lên theo dòng cảm
xúc.
Xuyên suốt cả bài thơ
Cứ mong, cứ đợi, cứ chờ trông?
Mà anh hờ hững chẳng mủi lòng
Điệp
từ “cứ”đi kèm với các từ đồng nghĩa khác âm: “mong - đợi - chờ - trông“
thể hiện khá rõ sư chờ mong triền miên, dai dẳng, mỏi mòn. Chứng tỏ em
đã rất sâu tình, nặng nghĩa với anh, vậy mà anh thì “ Hờ hững chẳng mủi
lòng”. Hai hình ảnh tương phản nằm trong một câu thơ, gây ấn tượng khá
mạnh cho người đọc. Em thì yêu anh say đắm, hết mình còn anh thì phụ
tình, vô cảm. Xúc động nhất là khi đọc câu:
Ước gì em không mong anh nữa
Để đỡ đau lòng... mỏi mắt trông.
Một
điều "ước" khá lạ lùng đã xoáy vào tâm can bạn đọc.Thông thường người
ta chỉ ước những gì to tát, lớn lao còn em (nhân vật trữ tình trong bài
thơ) chỉ ước “Em không mong anh nữa”. Thế mới biết: khi người ta đã sâu
tình nặng nghĩa với nhau thì khó phai mờ lắm. Anh ơi! Em muốn quên anh
mà quên không được. Đây là cách thể hiên tình yêu khá độc đáo và rất
chân thực của tác giả.Tôi nhớ lại câu thơ của một nhà thơ mà tôi không
nhớ tên
"Trước kia thì tập nhớ
Bây giờ thì tập quên"
Chính vì vậy mà nỗi nhớ, niềm mong cứ canh cánh trong lòng.
Hỏi lòng lần nữa - Giữa mênh mông
Còn nhớ tình ta những đêm nồng
Lại
một câu hỏi tu từ nữa gửi vào hư không, vô vọng, giữa mênh mông dòng
đời. Những kỷ niệm nồng say êm ấm cứ hiện về. Càng hiện về càng khao
khát, càng khao khát thì càng thiết tha mong đợi.
Hoa em nở mãi - Hương chờ đón
Phương xa, từng đêm.. em vẫn mong.
"Hoa
em nở mãi " là hình ảnh ẩn dụ hương sắc người phụ nữ vẫn mãi xinh tươi,
đầy sức xuân, quyến rũ, ngập tràn, mãnh liệt. Nếu "Hoa em nở mãi" là
sắc, thì " Hương chờ đón" là tình, là hương thơm của tình yêu, tình em
vẫn dành cho anh mãi mãi.
Câu thơ lãng mạn có sức gợi cảm mạnh đã truyền tải được niềm khát khao rực cháy của tác giả đến với bạn đọc, cũng như Hồng Tấn Anh đã viết:
Một lần hoa nở đêm nay
Là dâng hiến trọn hương này cho anh
Vì thế mà " Phương xa, từng đêm.. em vẫn mong"
Câu
thơ cuối cùng- tác giả sử dụng hầu hết là thanh bằng chỉ duy nhất một
thanh trắc, khi đọc lên nghe như tiếng thở dài não nuột, tan loãng vào
đêm vắng nhưng đọng lại trong ta hình ảnh người phụ nữ khắc khoải trong
những đêm dài trằn trọc mong đợi anh về.
Bài thơ "Sao anh hờ hững" đâu chỉ là
tiếng lòng của tác giả, mà có lẽ cũng là tâm cảnh chung của những mối
tình dang dở, khá phổ biến trong cuộc sống hiện nay.
Bài
thơ kết cấu và bố cục chặt chẽ. Tứ thơ được phát triển theo trình tự
tuyến tính rất hợp lý, mang đậm tính nhân văn lại có tầm khái quát rộng.
Bùi Nguyệt
Chemnitz, CHLB Đức
Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014
TÁC PHẨM ĐẦU - Cảm nhận khi đọc"THƠ VIỆT Ở ĐỨC"
TÁC PHẨM ĐẦU
Cảm nhận khi đọc"THƠ VIỆT Ở ĐỨC"
Con Hồng cháu Lạc dưới trời Âu
Chung sức viết nên tác phẩm đầu
Trí tuệ sáng soi vào hiện thực
Tấm lòng son gửi tới mai sau
Ngôn từ lấp lánh nâng tầm bút
Hình ảnh lung linh hiện sắc màu
Văn hóa cội nguồn luôn mở rộng
Song hành nhịp bước với năm châu.
Bùi Nguyệt
Chemnitt, CHLĐức
-------------------
BUỔI RA MẮT TẬP "THƠ VIỆT Ở ĐỨC" tại LITERATURHAUS - BERLIN
( Nơi gặp gỡ các nhà văn Đức).
Nhà thơ Trần Mạnh Hảo
Nhà văn Võ Thi Hảo
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)