Văn Học Việt
Tư liệu văn học >
* Nhà phê bình Phạm Quang Trung giới thiệu thơ Bùi Nguyệt
Bùi Nguyệt
Quê quán: Hà Nội Việt Nam
Hiện đang định cư tại CHLB Đức
Là Hội viên Hội VHNT Thành phố Chemnitz
Có nhiều tác phẩm đã được đăng tải trong và ngoài nước.
Thơ đã in
- HỒN NÚI - NXB Hội Nhà văn VN 2012
- BẾN XA - NXB Hội Nhà văn VN 2012
Thơ in chung
- BÍCH CÂU THƠ 2 - NXB Hội Nhà văn VN
-THƠ VÀ BẠN THƠ 2 - NXB Văn học VN
Hòm thư Email : bimbenbon@yahoo.de
THƠ TUYỂN CHỌN
ĐƯỜNG ĐỜI
Tìm trong hơi ấm vần thơ
Kết thành vạt nắng xua mờ màn sương
Sáng tâm hồn đẹp văn chương
Quê hương chắp cánh tình thương sóng trào
Sao khuya gợi nhớ đêm nào
Ấm êm tình mẹ ngọt ngào lời ru
Sắc vàng đan áo mùa thu
Gió heo may cũng lãng du lưng trời
Tìm trong đắng đót những lời
Ngăn luồng cát bụi dập vùi đam mê
Gập ghềnh mê lộ tái tê
Gạn trong nỗi nhớ câu thề chơi vơi
Bài thơ vá lại đường đời
Vọng trong sâu thẳm một thời bình yên.
HƯƠNG SẮC MÙA XUÂN
Tuyết tan gọi chồi non tình giấc
Đàn sếu bay ríu rít gọi nhau về
Thẫn thờ nhìn qua khung cửa sổ
Nhớ cháy lòng hơi ấm tình quê
Nhớ mẹ ngồi gói bánh chưng xanh
Đón con về vui ngày đoàn tụ
Hòa tiếng cười mừng Xuân pháo nổ
Đêm giao thừa vang tiếng chuông ngân
Náo nức gái trai hái lộc đầu xuân
Đêm Trừ tịch tiếng nói cười rộn rã
Xốn xang cả cỏ cây hoa lá
Trước Phật đài nghi ngút khói hương bay
Ôi! Mùa Xuân quê mẹ dưới trời Tây
Đang tái hiện trong niềm thương nỗi nhớ
Nhớ bánh chưng xanh nhớ hoa đào nở
Cha mẹ già hớn hở đón mừng con
Xuân đã về đánh thức những chồi non
Đánh thức trong ta cả thời con gái
Xuân quá khứ và xuân hiện tại
Lắng đọng trong lòng hương sắc mùa xuân.
SỢI TÓC PHAI MÀU
(Kỷ niệm 25 năm Ngày tới nước Đức)
Bên sông trăng
Hai nhăm năm trước...
Ánh hoàng hôn khuất sau dốc vắng
Thẫm dần buông phủ tím mặt sông
Càng nhòa nhạt bóng cô gái nhỏ
Đang cùng sông chia sẻ nỗi lòng
Cuộn chặt bài thơ bằng sợi tóc
Nâng nhẹ nhàng thả xuống mặt sông
Gửi sông trăng đưa về với biển
Để hòa vào sâu thẳm mênh mông
Giữa biển trời những trận bão giông
Từng đợt sóng dập vùi nghiệt ngã
Vần thơ với màn đêm vật vã
Giằng xé lòng chịu đựng cuồng phong
Bên bờ xưa - nay vẫn bâng khuâng
Đi tìm lại hồn thơ đã mất
Ôi! sông trăng...
Sông trăng như thấu tỏ
Hồn thơ say và sợi tóc phai màu.
LÀN QUAN HỌ DƯỚI TRỜI TÂY
Chao nghiêng vành nón quai thao
Ngọt ngào Quan họ chênh chao mạn thuyền
Mượt mà khúc hát trao duyên
Trên màn ảnh nhỏ bỗng nhiên hiện về
Trời Tây sương phủ tứ bề
Lá phong gói cả lời thề thuở xưa
Thương nhau biết mấy cho vừa
Dịu dàng hương sắc gió mưa dãi dầu
Đậm đà thấu hiểu lòng nhau
Tình em dải lụa bắc cầu vẫn đây
Làn Quan họ dưới trời Tây
Mà xao xuyến dạ mà ngây ngất tình
Bao giờ hai đứa chúng mình
Theo liền chị với liền anh hẹn hò
Trải bao tháng đợi năm chờ
Dưới trăng soi bóng bình thơ bên thềm!
VIẾT CHO CON
Tiếng con gọi mẹ trong đêm
Vòng tay ấm áp êm đềm: Mẹ ơi
Ngây thơ trong trẻo những lời
Cứ văng vẳng mãi xa vời canh thâu
Bao mùa lá đã thay màu
Ôm con thổn thức nhịp cầu giấc mơ
Mẹ hòa nước mắt vào thơ
Khẽ ầu ơ... thả vần mờ đêm sương
Cuộc đời của mẹ tha hương
Mưu sinh vất vả vấn vương kiếp người
Tóc xanh sương tuyết nhuộm rồi
Kết thành cánh võng ru hời bóng con...
ĐÊM THU
Thu đi...
Thu đến...
Bao mùa lá
Lối cũ ngày xưa lạnh lối về
Gió thoảng đưa hương nồng hoa sữa
Bồi hồi tiếng vạc rỗng trời khuya...
Giờ đây đôi ngả ta đã bước
Tháng năm vời vợi những ưu phiền!
Anh vẫn cùng em trong ký ức
Mỉm cười độ lượng chẳng hề quên
Thu đến...
Thu đi...
Bao mùa nhớ
Nào ai đếm được lá vàng rơi
Phương ấy đêm nay trời có lạnh
Có biết phương này trăng đơn côi
LÃNG ĐÃNG THU
Chiều cuối thu đem gom ngọn gió
Đến lay cây trút chiếc lá cuối cùng
Lá phong đỏ như tình yêu thắp lửa
Đốt cháy lòng chếnh choáng men say
Hãy cùng nhau cạn chén rượu này
Tiễn mùa thu trải thảm vàng lá rụng
Êm ấm quá tiếng lòng sao thổn thức
Chắp cánh bay vì hồn khát lãng du
Đẹp nao lòng rừng nhuộm ánh nắng thu
Màn sương mắc xanh đỏ vàng cảnh sắc
Nét chấm phá đưa về miền cực lạc
Mãi nguyên sơ như những buổi ban đầu
Giữa rừng thu vui với gió ngất ngây
Cho nụ hôn ngọt ngào không cay đắng
Để mai rồi những ngày dài không nắng
Tuyết lại về phủ trắng ở nơi đây
Tím mờ sương rừng thu buồn ly khách
Gửi gió về mang nỗi nhớ xa hương...
GIẤC MƠ HỒNG
Bản nhạc tình em ru anh ngủ
Ánh trăng tràn ướt đẫm hương thu
Vần thơ theo làn mây lãng du
Vắt dải lụa khi mờ khi tỏ
Bao khát khao cuốn theo chiều gió
Vượt đêm dài vời vợi trăng soi
Lời hát ru mang niềm thương nỗi nhớ
Cũng nồng nàn như môi quyện làn môi
Gió đến bên uốn cong dải lụa
Rơi áo choàng e ấp hồn mê
Trong say sưa êm ái đưa về
Bản nhạc tình đêm trăng bay bổng
Mỉm cười dịu dàng em hỏi nhỏ
Anh của em ngủ có ngon không?
Giật mình… Em tỉnh giấc mơ hồng
Lá xào xạc lại mùa tuyết đến!
HỒ GƯƠM IN BÓNG
Mặt nước hồn thu in bóng cây
Tháp Rùa trầm mặc dưới trời mây
Lung linh sóng gợn rung cành rủ
Tha thướt liễu vờn gỡ tóc bay
Ngọn bút vươn cao tô vẻ đẹp
Trang thơ mở rộng thấu tình say
Hồ Gươm chứng kiến bao huyền thoại
Níu bước người đi nhớ chốn này.
PHÚT ĐẦU XUÂN
Khoảnh khắc đầu năm
Anh chúc em trên điện thoại
Ấm áp lời anh xao xuyến nghĩa tình
Quyện lời anh
Vẳng tiếng gà gáy gọi bình minh
Da diết quá bao năm rồi nghe lại
Ngỡ hồn quê tha thiết gọi tên mình
Lời anh nói tiếng lòng anh trao gửi
Em ở bên này
Cảm nhận ánh bình minh
Xua băng giá cho ngày mai ấm áp
Những vần thơ trao gửi cả tâm tình
Nửa vòng trái đất ta truyền nhau hơi ấm
Ấm áp cùng anh, em trao cả tâm hồn
Ngọn nến hồng thắp lửa lòng soi rọi
Phương trời xa băng giá, tuyết rơi
Em hiểu lắm!
Anh thương vầng trăng khuyết
Nơi xứ người em cảm nhận được tình anh
Anh giữ mãi nửa vầng trăng khuyết nhé
Sẽ lại đầy khi gặp áng thơ anh...
PHỤ LỤC
Lời bình bài “Phút đầu năm” của Hoàng Tấn Đạt (*)
Ngày nay, vào thời buổi thông tin hiện đại nối mạng toàn cầu, những người ở xa thường qua điện thoại để cung chúc Tân xuân. Nhà thơ Bùi Nguyệt đã thi vị hóa điều bình thường đó qua bài thơ "Phút đầu năm", làm ngân rung trái tim bạn đọc từ những vần thơ nặng nghĩa sâu tình:
Khoảnh khắc đầu năm
Anh chúc em trên điện thoại
Ấm áp lời anh xao xuyến nghĩa tình
Quyện lời anh
Vẳng tiếng gà gáy gọi bình minh
Da diết quá bao năm rồi nghe lại
Ngỡ hồn quê tha thiết gọi tên mình!
Ôi! Một mối tình, mối tình xuyên lục địa trong hoàn cảnh chàng đất Á, nàng trời Âu như thế thì cao đẹp biết bao. Chẳng dễ cầm lòng đâu đối với người xa xứ, lại còn đang ở nơi băng tuyết ngập tràn, thèm cả sợi nắng vàng và tiếng gà gáy sáng.
Lời thơ chân thực quá. Thực như nỗi nhớ quê hương vẫn ngày đêm cồn cào da diết của người sáng tạo. Nỗi nhớ ấy trỗi dậy, bùng lên trong giây phút bất chợt: Vẳng tiếng gà trong điện thoại mà nghĩ đó là tiếng gọi của hồn quê. Có lẽ chỉ có người ly hương mới viết được những dòng thơ nao lòng như thế.
Nếu "lời anh" là tình riêng thì "tiếng gà" là tình chung. Riêng và chung hòa quyện vào nhau, dâng trào cảm xúc và mạch cảm xúc ấy cứ cuồn cuộn chảy rồi xoáy vào tâm điểm của tình yêu:
Lời anh nói là tiếng lòng anh trao gửi
Em ở bên này cảm nhận ánh bình minh
Xua băng giá cho ngày mai ấm áp
Những vần thơ trao gửi cả tâm tình
Một chuyển đổi cảm giác khá tài tình giữa sự giao thoa về âm thanh và màu sắc. Âm thanh là "lời anh", màu sắc là "ánh bình minh". Ánh bình minh trong văn cảnh này được xem là Thi nhãn. Nó gợi cảm cả sự ấm nóng, sáng trong và cả niềm tin yêu, hy vọng của tình yêu. Tình yêu ấy đang rực rỡ, rạng ngời mở ra chân trời hạnh phúc, làm lung linh cả "những vần thơ trao gửi tâm tình". Vần thơ ấy là hơi ấm của tình yêu, là ánh lửa lòng soi rọi. Họ đã truyền cho nhau qua làn sóng điện, đó là phương tiện để hai tâm hồn giao thoa:
Nửa vòng trái đất ta truyền nhau hơi ấm
Ấm áp cùng anh em trao cả tâm hồn
Và đây là đỉnh điểm của sự thăng hoa. Có lẽ phải cảm nhận bằng xúc giác mới thấy được sự nồng nàn ấm áp của tình yêu. Tình yêu ấy như ngọn lửa hồng bừng bừng rực cháy để xua tan "băng giá", "tuyết rơi", đó là cái lạnh ngoài trời và cái lạnh trong lòng của người xa xứ. Người xa xứ ở đây phải chăng chính là chủ thể sáng tạo của bài thơ. Đúng rồi! Nguyệt nghĩa là Trăng. Hiểu như thế ta mới thấy sự tinh tế và logic cùng ẩn ý nằm ở khổ thơ cuối:
Em hiểu lắm!
Anh thương vầng trăng khuyết
Nơi xứ người em cảm nhận được tình anh
Anh giữ mãi nửa vầng trăng khuyết nhé!
Sẽ lại đầy khi gặp áng thơ anh.
Đọc đến đây tôi lại nhớ câu thơ của Hoàng Hữu:
Trăng viên mãn cuối trời đêm đêm em có nhớ
Mảnh trăng còn khuất nửa ở trong nhau
Bài thơ khép lại bằng lời nhắn nhủ xa xôi: “Anh giữ mãi tình yêu anh nhé!” . Mỗi người là một nửa vầng trăng. Hai nửa vầng trăng khi hợp nhất sẽ tràn đầy viên mãn. Tôi thầm nghĩ tới "Vầng trăng khuyết" - hình ảnh rất đẹp và lãng mạn này sẽ ngất ngây "Anh"- Bạn tình của nhà thơ. Nó góp phần nâng cao ý nghĩa thẩm mỹ của bài thơ, có dịp lung linh trong lòng bạn đọc.
"Phút đầu năm" là tiếng nói nội tâm riêng của nhà thơ và có lẽ cũng là tiếng nói chung của mối tình những người xa xứ.
Thời đại thông tin không gian như xích lại
Anh với em xa thế mà gần
Hai người ở hai đầu điện thoại
Nghe nồng nàn hơi thở của người thân
........................................
(*) Hoàng Tấn Đạt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét