Thứ Tư, 11 tháng 6, 2014

Lục bát thi họa - Họa thơ Chu Văn Keng, Berlin


Là người cùng xa hương nên tôi rất đồng cảm với những bài thơ của anh viết về làng quê  ấm áp tình người. Thơ của anh thật lắm, vì nó là tiếng lòng rất thật của anh. Ước mong của anh cũng là ước mong của những người viễn xứ chúng tôi, tình cảm của anh dành cho quê cũng đồng cảm với chúng tôi nhiều lắm. Bằng tình cảm của minh và từ sự quý trọng anh tôi xin họa chùm thơ này của anh đăng trên Báo Lụcbát.com
Mong anh có nhiều bài thơ hơn nữa anh nhé!
Chúc anh chị vui khỏe hạnh phúc - Các cháu thành đạt.
 Bùi Nguyệt, Chemnitz. CHLB Đức

 NHỚ LÀNG
Họa bài: CHẤT QUÊ,
 Chu Văn Keng, Berlin

Từ ngày viễn xứ đến nay

Nhiều đêm vẫn thấy mơ bay về làng

Khi tỉnh giấc lúc mơ màng

Vẫn nôn nao nhớ xóm làng thuở xưa

*

Đã xa làng nửa cuộc đời

Thèm hương ngô lúa nhớ mùi sắn khoai

Thương làng lòng dạ khôn ngoai

Chất quê vẫn giữ miệt mài gió mưa.

----------- 
QUÊ MÌNH
Họa bài HỒN QUÊ

Làng ơi xin hẹn ngày về

Vi vu tiếng sáo ven đê thả hồn
Hương lành ngọn gió đầu đông

Tung tăng bơi dưới dòng sông thủa nào

Cò bay qua vẫy tay chào

Rộng dang thẳng cánh lượn chao đồng làng

Đêm về em hẹn anh sang

Tình xưa nghĩa cũ em càng thương anh

Một thời áo trắng mỏng manh

Vẫn say giấc đẹp ta dành tặng nhau

Trầu này mới xứng với cau

Chẳng như cái cái thuở ban đầu quá non

Ân tình xa xứ vấn vương

Hồn quê đất Việt tình thương quê mình.
Bùi Nguyệt.CHLB Đức

CHUM THO CUA  TAC GIA CHU VAN KENG- BERLIN
CHẤT QUÊ
Nhớ làng Lưu-Khê Ứng Hòa Hà Nội
Làng tôi yêu dấu lâu nay,
ai đi xa mấy cũng quay về làng.
Trời tây xa lắc mơ màng,
Bao giờ ta lại về làng ta xưa?
*
Làng tôi lam lũ bao đời,
không buôn không bán trọn đời lúa khoai.
Xa quê lòng dạ nguôi ngoai,
chất quê đọng mãi, mệt nhoài nắng mưa.
Berlin, Canh Dần 2010

HỒN QUÊ
“Hồn anh như hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo em“

(Nguyễn Bính)
Như “chiều cả gió“ xui về,
theo thơ Nguyễn Bính về quê thỏa hồn.
“Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông,
cau Liên phòng nhớ giầu không thôn nào“.
Cây đa giếng nước mời chào,
cánh đồng rợp cánh cò chao ven làng.
Miếng trầu“chừng giập“đã sang,
em sao lại trách: “vội vàng chi anh“.
“Em nghe họ nói mong manh,
hình như họ biết chúng mình với nhau”.
Trách cơn ”gió cả đắt cau”,
bắt em luôn cảm”để trầu đổ non”.

Hồn quê thầm lặng ngấm vương,
níu chân bao kẻ tha phương như mình.
Berlin, Canh Dần 2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét