Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014
HỒN NÚI - Bùi Nguyệt, CHLB Đức
HỒN NÚI
Những ngọn núi chọc trời sừng sững
Mây lang thang dải lụa vắt ngang lưng
Khói sương chiều mờ ảo uốn lưng chừng
Mát lạnh triền xa dài hun hút
Núi đứng đây đã bao nhiêu thế kỷ
Mà xù xì góc cạnh với thời gian
Biết bao mùa mưa nắng bào mòn
Gọt giũa tạo nên hình tĩnh lặng
Trông xa như dáng hình thiếu nữ
Nét ưu tư mòn mỏi chờ ai
Mùa nối mùa mưa nắng trải dài
Thấu hiểu lòng mồ hôi tràn đá đổ
Núi mỉm cưới hé lòng khoảng trống
Để cây xanh bám rễ chắc quanh mình
Làm bạn đời với đá ở nơi đây
Tồn tại nên diệu kỳ sức sống
Thủy chung vách đá cao lồng lộng
Tạo non xanh một dải thắm liền
Hồn núi ở nơi đây giữ mãi
Nuôi dưỡng cây đứng vững trước bão đời
Trải bao mùa gió giật tuyết rơi
Vẫn đứng cùng núi cao hiểm trở
Những trăn trở cựa mình đá thở
Cho rêu phong trải thảm trên mình
Đàn chim về ríu rít ánh bình minh
Bản nhạc tình thiết tha hồn núi..
Bùi Nguyệt, CHLB Đức
Trong tập thơ HỒN NÚI
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Ví như núi có như người nhỉ
Trả lờiXóaNhững người xa xứ bớt quạnh hiu !