XUÂN XA XỨ
Bài thơ xuân ở nơi đây con viết
Năm mới sang điểm hoa tuyết trên cành
Nỗi nhớ trong con lại cồn cào da diết
Bếp lửa hồng mẹ gói bánh chưng xanh
Mẹ lặng lẽ giữ ấm hồng ngọn lửa
Mái nhà xưa vương vấn khói lam chiều
Bao khát khao trào dâng trong lòng mẹ
Gói cho đầy nỗi nhớ gửi con yêu
Nơi xa xứ lặng thầm trong khoảnh khắc
Nhớ mẹ hiền chải mái tóc cho con
Bàn tay mẹ nhẹ gỡ từng sợi rối
Giữ nuột nà suối tóc phủ lưng thon
Nhìn thông xanh trên cành tuyết phủ
Nhớ đào, mai đượm nắng ấm quê nhà
Niềm hạnh phúc ngập tràn trong giấc ngủ
Con ngả đầu vào lòng mẹ vai cha
Hình dáng anh với nét cười đôn hâu
Của ngày xưa trong tiềm thức hiện về
Đêm trừ tịch cùng nhau đi hái lộc
Tiếng nói cười náo nức cả trời khuya
Chông chênh quá nơi đây bao năm tháng
Tiếng xuân cười khúc khích gợi tình ai
Ôi da
diết những mùa xuân khát vọng...
Vẳng tiếng gà xao xuyến buổi ban mai.
Bùi Nguyệt
Chemnitz, CHLB Đức
-----------------------------
LỜI
BÌNH CỦA HUYỀN TRANG
Xuân về tết, đến là những ngày đoàn tụ của
mỗi gia đình chúng ta.Những người còn ở xa, thì càng da diết nhớ mẹ cha, anh em
,chòm xóm .Bài thơ “Xuân xa xứ”là tâm
trạng ấy của nhà thơ Bùi Nguyệt , hiện đang ở CHLB Đức
Xin hãy nghe lời bày tỏ tâm tình của chị với cha mẹ:
Bài thơ xuân ở nơi đây con viết
Năm mới sang tuyết điểm trắng trên cành
Hình ảnh tuyết điểm trắng trên cành gợi ra một không gian vắng lặng, lạnh lẽo đang
thấm vào nỗi buồn, lan vào nỗi nhớ da diết, cồn cào như sóng dậy trong lòng của
nhà thơ :
Nỗi nhớ trong con lại cồn cào da diết da diết
Bếp lửa hồng mẹ gói bánh chưng xanh
“Bếp lửa hồng mẹ gói bánh chưng xanh” là bức
tranh tả thực. Trước mắt ta, hiện ra một không gian nhỏ trong một mái ấm gia
đình, có ngọn lửa hồng bập bùng tỏa ánh
sáng, người mẹ đang lặng lẽ gói bánh
chưng, để mừng xuân, đón tết.
Có
lẽ vì cái lạnh đêm cuối đông nên mẹ phải sưởi ấm
bắng bếp lủa đó là điều bình thương. Nhưng cái hay ở đây là từ hơi ấm
ngọn lửa, tác giả đã liên tưởng tới hơi ấm của tình yêu thương, ấp ủ
trong một
gia đình quả là tài tình, thú vị:
Mẹ lặng lẽ giữ ấm hồng ngọn lửa
Mái nhà xưa vương vấn khói lam chiều
Rỗ ràng, ngon lửa ở đây đã mang tính ẩn dụ -
ngọn lửa hạnh phúc, ngọn lửa yêu thương, ngọn lửa niềm tin. Nó chính là ngọn lửa
lòng của mẹ. Hiểu như thế ta mới thấy có lý khi tác giả hạ tiếp những câu sau:
Bao khát khao trào dâng trong lòng mẹ
Gói cho đầy nỗi nhớ gửi con yêu
Vẫn là sư liên tưởng
độc đáo.Tác giả đã cụ thể hóa ý trừu tượng “Gói cho đầy nỗi nhớ gửi con yêu”
Trừu tượng là nỗi nhớ niềm thương con của mẹ, cụ thể nhiều như những hạt gạo mẹ đang gói bánh đêm nay, làm sao mà đếm được.
Từ đây, tứ thơ được
phát triển theo dòng suối cảm xúc trào dâng của tác giả :
Nhớ mẹ hiền chải mái tóc cho con
Bàn tay mẹ nhẹ gỡ từng sợi rối
Giữ nuột nà suối tóc phủ lưng thon
Qua cử chỉ “ Nhe nhàng gỡ từng sợi rối”,ta thấy mẹ thật là cưng chiều, âu yếm con gái của
mình, dù con đã trở thành một thiếu nữ có “suối tóc phủ lưng thon” Có lẽ là
Hình dáng
anh với nét cười đôn hậu
Của ngày xưa trong tiềm thức hiện về
Đêm Trừ tịch cùng nhau đi hái lộc
Tiếng nói cười náo nức cả trời khuya
Chỉ vài nét chấm phá thế thôi, nhưng tuyệt vời hạnh phúc! Ngập
tràn không khí mùa xuân. Xuân đất trời,
xuân trong lòng người “Tiếng
nói cười náo nức cả trời khuya” Đây mới
tâm điểm của hạnh phúc gia đình:
Niềm hạnh phúc ngập tràn trong giấc ngủ.
Con ngả đầu vào lòng mẹ vai cha !
“Con ở đây có thể là
tác giả và cũng có thể hiểu là con của tác giả. Hai cách hiểu vẫn hoàn toàn
logic trong một mái ấm gia đình
Ôi da diết những mùa xuân khát vọng...
Vẳng tiếng gà xao xuyến buổi ban mai.
Hai
câu thơ cuối khép lại bài thơ nhưng lại mở ra một chân tròi tươi sáng
của buổi bình minh vẳng tiếng gà như tiếng gọi của hồn quê đối với người
viễn xứ. Hình tượng thơ được nâng lên, tầm khái quát được mở rộng
Nhà
thơ ơi!Tâm cảnh của chị cũng là tâm cảnh của chúng tôi – những người ở
“Hai phía chân trời” Đọc bài thơ này càng tăng thêm nỗi nhớ quê hương,
nhất là lúc xuân về tết đến.
HUYỀN TRANG