Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

ĐÊM THU

                                                              Ảnh Thế Sáng - Berlin


ĐÊM THU

Thu đi...
Thu đến...
Bao mùa lá
Lối cũ ngày xưa lạnh lối về
Gió thoảng đưa hương nồng hoa Sữa
Bồi hồi tiếng Vạc rỗng trời khuya...

Giờ đây đôi ngả ta đã bước
Tháng năm vời vợi những ưu phiền
Anh vẫn cùng em trong ký ức
Mỉm cười độ lượng chẳng hề quên

Thu đến...
Thu đi...
Bao mùa nhớ
Nào ai đếm được lá vàng rơi
Phương ấy đêm nay trời có lạnh
Có biết phương này trăng đơn côi

Bùi Nguyệt.
Chemnitz, CHLB Đức
Báo" Quân đội nhân dân cuối tuần" đã đăng

ĐÊM BUỒN CỦA MỘT KIẾP HỒNG NHAN

Đọc “Đêm thu” của nhà thơ Bùi Nguyệt, ta thấy hiển hiện những đêm buồn của một kiếp hồng nhan
Câu thơ đầu đọc lên, nghe như một tiếng thở dài:
Thu đến
thu đi
bao mùa lá .
Tác giả ngắt nhịp thơ khá lạ, lại xuống dòng theo lối bắc cầu đã diễn tả thời gian trôi nhanh quá! Thu vừa mới đến đã mau đi! Ôi! Cái tâm trạng não nề khi nhớ về những kỷ niệm ngày xưa của nhà thơ cũng làm ta xót xa, đồng cảm:
Lối cũ người xưa lạnh lối về
Gió thoảng đưa hương nồng hoa sữa
Bồi hồi tiếng vạc dưới trời khuya..
Lối về lạnh hay lòng người trống lạnh? Cái lạnh bên trong và cái lạnh bên ngoài như một sự giao thoa làm tăng thêm nỗi xót xa, tê tái dưới đêm thu,thoang thoảng hương đưa mùi hoa sữa. ôi! Cái mùi hoa sữa – đối với nam nữ thanh niên Hà nội đã trở thành hương vị của tình yêu “ Hoa sữa thôi bay anh thương em…” Càng thêm gợi nhớ khêu buồn. Bất ngờ tiếng vạc kêu trong đêm lại càng thêm não lòng hơn. Rõ ràng - một không gian buồn trùm lên một tâm hồn cô đơn như tiếng vạc kêu sương, khao khát gọi bầy, vì:
Giờ đây đôi ngả ta đã bước
Tháng năm vời vợi những ưu phiền.
Anh vẫn cùng em trong ký ức.
Mỉm cười độ lượng chẳng hề quên”
Khổ thơ trên vừa lí giải nỗi buồn, vừa bày tỏ niềm thương, nỗi nhớ về một người có nụ cười độ lượng. thì ra con người nhân hậu, đáng yêu ấy đã trở thành ký ức khó phai mờ trong tâm trí của nhà thơ Bùi Nguyệt, cho dù thời gian cứ trôi hoài, trôi mãi, đã bao mùa cây đổi lá thay mầm:
Thu đên.
Thu di
Bao mùa nhớ
Nào ai đếm được lá vàng rơi !
Vẫn là thời gian trôi nhanh, quẩn quẩn, quanh quanh, bốn mùa thay đồi . Điệp ngữ thu đến, thu đi được lặp lại đã thể hiện khá rõ ý thơ này .Cái hay ở đây là trên thì" Bao mùa lá" còn dưới là “Bao mùa nhớ” chứng tỏ rằng: Em nhớ anh quanh năm suốt tháng , hết năm này qua năm khác. Cây theo mùa thay lá nhưng em chẳng thay lòng.
Son sắt thủy chung vẫn là đức hạnh tuyệt vời của người con gái Việt Nam nói chung và Bùi Nguyệt nói riêng. Bởi vì không gì thiêng liêng bằng mối tình đầu, nụ hôn đầu đọng mãi ở trong nhau. Sự thủy chung ấy xuất phát từ sự hy sinh và tấm lòng vị tha cao cả:
Phương ấy đêm nay trời có lạnh
Có biết phương này trăng đơn côi?
Dù tình lứa đôi không thành, nhưng anh ơi! Em vẫn lo cho anh và thương nhiều, nhớ lắm! Còn anh có hiểu cho tình cảnh của em hay không ? Em vẫn sáng trong như vầng trăng trên trời lẻ loi giữa muôn ngàn tinh tú .Cụm từ
"Trăng đơn côi " thật là thích thú, vừa là ẩn dụ, vừa là chơi chữ vì : “Nguyệt” nghĩa là trăng!
Tôi tin rằng tứ thơ này, vầng trăng ấy, sẽ lung linh, sáng mãi trong lòng người đọc.
Xin cám ơn nữ sỹ Bùi nguyệt đã cho tôi thưởng thức một bài thơ thật sự là một khúc nhạc buồn, được cất lên từ trái tim rỉ máu!
Cho tôi xin được sẻ chia với tâm hồn trống trải này!

HỒNG TẤN ANH
( Hoàng Tấn Đạt)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét